
Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi
Tác giả: Phạn Phạn Sama
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134805
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/805 lượt.
ật sự không phải tôi thì không gả!?” Đào Chân mất bình tĩnh.
“Sao chứ? Anh không muốn?” Hàn Thanh Hương hỏi.
“Muốn! Đương nhiên là muốn rồi!” Đào Chân lập tức đáp.
“Vậy anh sẽ luôn bảo vệ tôi chứ?” Hàn Thanh Hương thừa dịp hỏi.
“Đương nhiên!” Đào Chân cam đoan.
“Vậy cứ quyết định như thế. Tôi đi chung với các người, an toàn của tôi do Đào Chân phụ trách.” Hàn Thanh Hương vui vẽ vỗ tay một cái.
“Ừ!” Đào Chân gật đầu cái rụp.
Vài giây sau.
“Á? Hình như có gì không đúng, chờ chút, tôi hơi loạn...” Đào Chân mê mang.
“Ai dà, Chân Chân bị thương cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đừng quá lao lực. Chẳng lẽ anh không muốn cưới tôi nên đang lấy cớ?” Hàn Thanh Hương thân mật kéo cánh tay Đào Chân, làm bộ dạng đáng thương.
“Không hề không hề, anh không nghĩ nữa, anh đi nghỉ ngơi!” Đào Chân lập tức đầu hàng.
“Người đang yêu quả nhiên đều là đồ ngu.” Trong lòng Tả Minh Vũ và Nghiêm Học cùng bất đắc dĩ thở dài, hoàn toàn không nhận ra mình cũng nằm trong số đồ ngu đó.
Bốn người chìm đắm trong không khí nhẹ nhàng ngắn ngủi do Hàn Thanh Hương vô thức tạo ra. Chỉ nghe An Tiểu Chi hừ lạnh một tiếng, không khí chớp mắt tan biến.
Năm người không nói gì thêm, kiểm tra đồ đạc xong tiếp tục tiến lên, tìm siêu thị, bổ sung vật phẩm
Kịch ngắn:
“Minh Vũ, em cầu bao dưỡng!” Nghiêm Học nói.
“Theo anh đi.” Tả Minh Vũ nói.
“Dẫn tôi đi với!” Phạn.
“Cút!” Tả Minh Vũ nói.
“Cậu không dẫn tôi đi, sau này tôi sẽ không cho cậu và A Học ân ái! hừ!” Phạn.
“Ăn uống ở bao hết, đến mấy lần nữa đi.” Tả Minh Vũ nói.
“Ok, cho thêm chút tiền tiêu vặt, tôi để A Học chủ động dụ hoặc cậu!” Phạn được nước tiến tới.
“Thành giao.” Tả Minh Vũ chẳng chút chần chờ đồng ý.
…
Mấy ngày sau năm người vô cùng mệt mỏi. Trong thành thị khắp nơi đều là cương thi cao cấp, không có chỗ sạch sẽ để nghỉ ngơi, chỉ có thể núp trong chỗ âm u tràn ngập mùi hôi che giấu hơi thở người sống. Đao mòn, thực vật ăn xong, nước cũng sắp hết, may là vết thương của Đào Chân hồi phục không tệ lắm. Trong tình huống như vậy lại kéo dài gần một tuần sau, năm người rốt cuộc tới một tòa cao ốc. Nghĩ tới không cần ăn mì vừa khô vừa cứng tìm được trong cửa hàng nhỏ ven đường, năm người rất vui vẻ.
Tòa nhà đèn đuốc sáng ngời, dường như đột phát sự kiện cương thi không có ai rảnh quan tâm tình hình tòa nhà. Vui vẻ thì vui rồi đó nhưng vẫn phải tùy thời cảnh giác cương thi có lẽ xuất hiện.
Năm người không đi tìm thức ăn trước mà leo lên tầng hai chỗ bán đồ du lịch, đổi quần áo chịu được mòn. Mỗi người chọn một bao chứa đồ, thay giày mới. Ba người đàn ông chọn bốn con dao chất liệu đặc biệt có thể co duỗi giắt trên thắt lưng. Mỗi người cầm một cái trên tay, tùy thời ứng chiến. Hai cô gái cũng lấy một con dao phòng thân. Lúc kiếm trang bị đương nhiên được đám cương thi nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng đều bị Tả Minh Vũ giải quyết hết, may là số lượng không nhiều lắm.
Lấy xong trang bị, năm người cẩn thận xuống tầng một siêu thị thực phẩm. Vừa tới gần lối vào siêu thị thì nghe tiếng phụ nữ thét chói tai, đàn ông giận dữ mắng. Là con người! Năm người cùng nghĩ tới điều này. Đoàn người tăng tốc độ đi nhanh tới cửa siêu thị, thấy bên trong có mấy người bị ba, bốn mươi con cương thi bao vây.
Nghiêm Học và Đào Chân không nói hai lời xông lên, đập đầu đánh gãy xương sống, quen tay giết quái. Xem Nghiêm Học nghiêm túc giải vây cho mấy người kia, Tả Minh Vũ không còn cách nào khác, cũng tiến lên hỗ trợ. Bị ba người khí thế ảnh hưởng, trong bốn người đàn ông bị bao vây thì ba tên cũng bắt đầu đánh lộn, người còn lại rõ ràng đã bị thương, ở cùng chỗ với hai cô gái. Rất nhanh, cương thi bị tiêu diệt sạch.
“Oa! Ba người thật là lợi hại! Có muốn kết bạn với chúng tôi không? Tôi tên Khâu Tử Lộ, còn đây là anh tôi, Khâu Tử Dạ. Anh kia tên Trì Nham, chân bị thương. Đây là Lan Kỳ, còn đôi tình nhân trẻ này là Dương Nhuận Tự và Đường Tư.” Khâu Tử Lộ nhiệt tình giới thiệu, người bị điểm danh đều gật đầu lễ phép chào.
“Chào mọi người, tôi tên Nghiêm Học, người này là Tả Minh Vũ, anh kia là Đào Chân, còn đây là vị hôn thê của Đào Chân, Hàn Thanh Hương, đó là An Tiểu Chi.” Nghiêm Học cũng đơn giản giới thiệu.
“Hừ, sao anh không nói anh và Tả Minh Vũ là đôi đồng tính luyến ái biến thái đi!” An Tiểu Chi thấy có người nhiều, không sợ họ bỏ lại mình, mượn cơ hội nói xấu.
Bốn người Nghiêm Học không ai lên tiếng, Khâu Tử Dạ vội giải hòa.
“Đồng tính luyến có gì biến thái, con người yêu nhau là hấp dẫn linh hồn, đâu cần quá để ý giới tính.”
“Đúng vậy, hai người thật xứng đôi!” Khâu Tử Lộ vội phụ họa.
Còn lại bốn người kia không nói chuyện, nhưng đôi tình nhân lộ ra biểu tình khinh thường.
“Ưm, cảm ơn các người hiểu cho. Chúng tôi sẽ không đi cùng, chúng tôi không phải đi chạy nạn mà là tìm cách triệt để giải quyết bệnh độc cương thi.” Đào Chân thừa dịp từ chối.
“Tôi cũng muốn đi!” Khâu Tử Lộ vội nói.
“Cái gì!?” Mọi người đều kinh ngạc.
“Tôi và Tử Lộ đều là bộ đội đặc chủng, lúc nghỉ phép trở về thăm người thân thì phát hiện t