
Tác giả: Chu Ngọc
Ngày cập nhật: 04:50 22/12/2015
Lượt xem: 1343449
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3449 lượt.
Tâm động đậy người. Chuyện xảy ra tối qua hiện rõ mồn một trong trí óc cô. Ly Tâm liền thả tay xuống, mắt vẫn không dời khỏi Tề Mặc.
“Lão đại, chuyện ngày hôm qua đã điều tra rõ rồi. Lão đại lúc nào xem xét ạ?” Hồng Ưng từ ngoài cửa hỏi vọng vào. Hắn nghe thấy bên trong có tiếng nói mới dám mở miệng xin chỉ thị.
Tề Mặc nhíu mày: “Chú toàn quyền xử lý”.
“Vâng, thưa lão đại. Theo lịch trình đã định, hôm nay chúng ta sẽ đi Lý Trang. Lão đại lúc nào mới xuất phát ạ?” Hồng Ưng hỏi một cách dứt khoát. Anh ta không hỏi liệu có phải vì chuyện xảy ra ngày hôm qua mà lịch trình hôm nay bị hủy bỏ hay không. Anh ta hỏi thẳng bao giờ xuất phát, chứng tỏ anh ta hiểu rõ tính của Tề Mặc và tin tưởng thực lực của Tề Gia.
Tề Mặc giơ tay nhìn đồng hồ, trả lời ngắn gọn: “Hai mươi phút sau”. Tiếng bước chân của Hồng Ưng nhỏ dần rồi biến mất hoàn toàn. Nhân lúc đó, Ly Tâm đi vào nhà tắm.
Nhìn gương mặt tiều tụy và vết bầm tím trên cổ mình, Ly Tâm bất giác nhíu mày. Cô vỗ nước lạnh lên mặt rồi liếc nhìn bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ. Tiếng chim hót líu lo trên cây cối trong khu biệt thự cách đó không xa. Ly Tâm cuộn tay thành nắm đấm, đấm mạnh vào mặt nước trong bồn. Sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi chỗ này, chắc chắn là vậy.
“Lại đây”. Ly Tâm vừa từ phòng tắm ra ngoài, thấy Tề Mặc ngồi trên giường, tóc hắn ướt sũng nước nhỏ từng giọt xuống. Hắn không mặc đồ, trên người chỉ cuộn một chiếc khăn tắm. Bên cạnh hắn đặt đống quần áo là lượt phẳng phiu. Ly Tâm liền bước đến cầm chiếc khăn mặt lau đầu cho Tề Mặc. Cả đời này cô chẳng học thứ gì cho ra hồn, chỉ việc quan sát nét mặt là học rất nhanh.
Ly Tâm vừa đặt tay lên đầu Tề Mặc, hắn theo phản xạ định tung nắm đấm về phía cô. Nhưng ngay sau đó, Tề Mặc liền thả lỏng bàn tay. Bao nhiêu năm được người khác hầu hạ, thậm chí mặc quần áo cho hắn, nhưng không người nào dám động đến phần đầu của hắn vì đây là nơi nhạy cảm nhất. Đầu là bộ phận yếu ớt nhất của Tề Mặc, không chịu nổi bất cứ sự tấn công nào.
Lúc này, bàn tay Ly Tâm dịu dàng xoa nhè nhẹ trên đầu Tề Mặc. Hắn vốn có thể chất nhạy cảm trời sinh, nhưng sau khi ôm cô ngủ qua một đêm, hắn đã mất đi sự cảnh giác với cô. Tề Mặc không cảm thấy sự nguy hiểm từ Ly Tâm nên hắn mới mặc nhận hành động này của cô.
Gối ôm
Ly Tâm không hề biết hành động rất bình thường của cô suýt nữa khiến cô gặp nguy hiểm. Sau khi lau khô tóc cho Tề Mặc, Ly Tâm cầm lấy bộ quần áo ở bên cạnh. Cô hơi nhíu mày gỡ chiếc khăn tắm duy nhất trên người hắn. Thân thể người đàn ông hiện ra khiến Ly Tâm đỏ bừng mặt trong giây lát. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy một người đàn ông không mặc quần áo.
Tề Mặc không hề có phản ứng, hắn đứng dậy chờ Ly Tâm mặc đồ cho hắn. Ly Tâm cố giữ bình tĩnh, mặc theo thứ tự từ áo đến quần lên người Tề Mặc. Cô liếc nhìn thân hình rắn chắc và làn da màu mật ong của Tề Mặc. Người hắn xuất hiện rất nhiều vết sẹo, có vết thương trắng trắng tròn tròn, lại có vết sẹo là một đường dài trên ngực, trên đùi hắn.
Ly Tâm bất giác cau mày. Cô tưởng Tề Mặc sinh ra đã ngồi lên vị trí lão đại. Xem ra vị trí cao nhất không dễ dàng như cô nghĩ. Những vết sẹo này nói cho cô biết, hắn từng có một quá khứ như thế nào.
Sau khi hoàn tất việc mặc đồ, Tề Mặc không nói một câu cũng không tỏ bất cứ thái độ gì, hắn lập tức rời khỏi phòng. Ly Tâm chỉnh đốn lại quần áo của mình, rồi theo hắn ra ngoài. Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ quan trọng của cô không phải tìm cách bỏ trốn mà làm thế nào để tìm ra tung tích của Tùy Tâm. Hy vọng Tề Mặc thả người còn khó hơn mong trời mưa đỏ ấy chứ.
Hồng Ưng chăm chú nhìn Ly Tâm. Những lời nói vừa rồi vượt qua phạm vi chức trách của anh ta. Nếu không phải quá bất ngờ về chuyện Ly Tâm có thể giúp Tề Mặc ngủ ngon giấc, anh ta cũng sẽ không nói những lời này với cô. Lời khuyên này là cực hạn những điều anh ta có thể nói ra.
Ly Tâm thấy Hồng Ưng khuyên nhủ xong lập tức quay người bỏ đi, cô bất giác bĩu môi. Không ngờ Hồng Ưng lại nói với cô những lời này, xem ra anh ta đã coi cô là người đàn bà của Tề Mặc. Ly Tâm sờ vết răng cắn trên cổ mình rồi đi về phía nhà ăn. Họ muốn hiểu nhầm thế nào cũng được.
“Cô chỉ còn hai phút thôi đấy”. Hoàng Ưng bước ra từ phòng chính, cau mày khi thấy Ly Tâm đi về phía nhà ăn.
Ly Tâm sững lại: “Sao thế? Tôi vẫn còn chưa ăn sáng”.
Hoàng Ưng sờ khẩu súng loại hình mới nhất trên tay, giắt vào thắt lưng rồi đi ra ngoài: “Lời của lão đại là mệnh lệnh. Nếu cô không muốn nghe thì đơn giản thôi…”. Anh ta vừa nói vừa quay người, giơ ngón tay nhắm bắn về phía Ly Tâm. Sau đó, anh ta nở nụ cười ngạo màn rồi bước đi.
Ly Tâm chửi thầm trong lòng, tên Tề Mặc này lắm quy tắc quy định thế không biết. Cô giơ tay nhìn đồng hồ, vẫn còn một phút bốn mươi giây. Mắt Ly Tâm đảo quanh rồi cô chạy như bay về phía nhà bếp. Nghe tiếng bước chân chạy gấp gáp, Hoàng Ưng liền quay đầu. Anh ta trợn mắt nhìn theo bóng Ly Tâm, lẽ nào cô nàng dám chống lại mệnh lệnh của lão đại?
Hai chiếc xe