Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma (18+)

Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma (18+)

Tác giả: Điểm Tâm

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 1341131

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1131 lượt.

ới mức sắc mặt trắng bệch, tầm mắt ngưng ở sau lưng của cô.
Hô hấp nóng rực cùng với hơi thở nam tính quen thuộc truyền đến từ phía sau,cô không cần quay đầu cũng biết Đỗ Ưng Dương đã đứng sau lưng cô.
“Không có sao chứ?” Giọng trầm thấp từ phía trên vang lên, hắn đưa tay lấy miếng vải nhét trong miệng cô ra.
“Không sao.” Thiên Vẫn cúi đầu co lại cổ, mặc cho hắn cởi bỏ dây thừng, một đôi mắt to quay tròn nhìn bên trái rồi nhìn đến bên phải, từ bên phải lại nhìn đến bên trái, chính là không dám nhìn thẳng mặt của hắn.
Đó là do Đỗ Ưng Dương tức giận phóng xạ mà ra, đứng ở bên cạnh hắn cô cảm thấy như là mau chóng bị đoàn lửa giận nướng tiêu.Trong nháy mắt cô thậm chí hoài nghi mình rơi vào ma chưởng Black Jack, so với bị Đỗ Ưng Dương cứu trở về còn an toàn hơn.
Trên vai bị một bàn tay có lực kìm lại, làm cho cô xoay người sang chỗ khác. Cô trừng mắt nhìn ngực hắn, vẫn là không dám ngẩng đầu.
Ông trời,hiện tại làm cho cô ngất đi nha……
Ông trời im lặng, hay là cảm thấy cô bị trừng phạt đúng tội?
Ngón tay ngâm đen đưa đến,nâng cằm dưới của cô lên,ép cô phải nhìn thẳng vào hắn. Cô kiên trì nhưng đành phải ngẩng đầu.
“Không bị thương chứ?” Đỗ Ưng Dương trầm giọng hỏi, sắc mặt u ám, con ngươi đen toát ra ngọn lửa.
Thiên Vẫn lắc đầu, khẩn trương nuốt nước miếng.“Ack, tôi chỉ là muốn về nhà lấy một chút đồ để có thể mau chóng chạy trở về, không nghĩ tới ra cửa thì gặp được bọn họ.” Cô vì chính mình cãi lại, muốn thoát tội.
Con ngươi đen nhíu lại, không nghe những gì cô nói, ngược lại đem cằm dưới của cô nâng rất cao,thấy trên cổ tuyết trắng, bị dây thừng ma sát đả thương.
“Bọn họ làm?” Đỗ Ưng Dương hỏi, hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại.
“Ack, chẳng qua là vết thương nhỏ, không đau.” Thiên Vẫn vội vàng nói, nhận thấy được lửa giận trong mắt của hắn cháy càng mạnh.
Hu hu,cô không phải cố ý muốn làm chính mình bị thương a!“Nếu anh không nói,tôi còn không cảm giác nha! Thật sự là không đau không đau không đau.” Cô liên tục lắc đầu, tăng mạnh ngữ khí muốn thuyết phục hắn.
Đỗ Ưng Dương liếc mắt sang cô một cái,vẻ mặt vẫn là rất khó xem.Rất rõ rang hắn không có bị thuyết phục.
“Đứng sang một bên đi.” Hắn thản nhiên nói.
Có thánh chỉ hoãn lại hình phạt, Thiên Vẫn lăn một vòng trốn được sang một bên, không có can đảm vào lúc này làm trái lời hắn.
“Các ngươi thật gan!” Thanh âm mềm mại truyền đến, cùng không khí hết sức nguy hiểm trước mắt hoàn toàn không hợp nhau.
Thiên Vẫn quay đầu đi, phát hiện có một cô gái xinh đẹp thủy chung núp ở trong góc.“Tại sao cô cũng đến đây?” Cô kinh ngạc trừng lớn ánh mắt.
Thượng Quan Mị nhún vai, vuốt ve con mèo Ba Tư trong lòng. Mèo con thoải mái nheo lại ánh mắt, từ cổ họng phát ra thanh âm ùng ục.
“Hội nghị đang bàn đến một nửa, Đỗ Ưng Dương nghe được tin cô mất tích, tức giận đến thiếu chút nữa giết người canh cửa. Tôi nhắc nhở hắn thời gian quý giá cho nên hắn mới bỏ qua, nhanh chóng chạy lại đây. Cũng may mắn tới sớm bằng không cô nhất định bị đưa đi.” Thượng Quan Mị quay đầu nhìn hai người xui xẻo đang run lẩy bẩy.“ỪM, xem ra không tốn thời gian nhiều lắm.” Cô có kết luận.
“Tốn thời gian làm cái gì?” Thiên Vẫn nhỏ giọng hỏi. Đỗ Ưng Dương tính giáo huấn bọ họ sao? Thật ra hắn không cần tức giận đến như vậy, cô chẳng qua chỉ trầy da chút ít, lại không chịu ủy khuất gì.
Thượng Quan cười quyến rũ không đáp trả, ý bảo cô quay đầu nhìn lại.
Ba người đàn ông giằng co, khí thế mạnh yếu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể quyết định.
“Muốn chết như thế nào?” Đỗ Ưng Dương thản nhiên hỏi, môi mỏng thậm chí còn mỉm cười người nhìn cảm thấy không rét mà run. Từ lúc nhìn thấy vết thương trên cổ Thiên Vẫn,chớp mắt một cái hắn liền động sát niệm. Hai người này làm Thiên Vẫn bị thương, hắn muốn cho bọn họ chết không toàn thây!
Hai người miễn cưỡng ổn định thân mình.“Đỗ tiên sinh, đó là một hiểu lầm, chúng tôi chẳng qua chỉ muốn mời Lê tiểu thư làm khách.”
Cho dù có chức trách bảo vệ Lê Thiên Vẫn, hắn cũng không nên tức giận như thế.Phản ứng của hắn như là Lê Thiên Vẫn không chỉ là đồng bọn mà còn là cô gái hắn yêu.
“Các ngươi làm cô ấy bị thương.” Ngữ khí vẫn bình thản nhưng cũng đã tuyên bố tội trạng của bọn họ.
“Hắc tiên sinh chỉ căn dặn, muốn để cô gái kia còn sống!” Trong đó có một người quát, tay nhanh chóng đưa vào trong ngực.
Lúc này lấy ra không phải là bộ bài xì phé, mà là cây súng đen chợt lóe dưới ánh mặt trời.“Đi tìm đường chết đi!” Người nọ hô, giơ súng nhắm trúng.
Thiên Vẫn trừng lớn mắt, ngay cả la lên cũng chưa kịp ,đảo mắt một cái chuyện đã chấm dứt, cô ngay cả cơ hội lo lắng thay Đỗ Ưng Dương cũng không có.
Cây súng còn chưa có nhắm trúng, thân ảnh cao lớn lấy tốc độ quỷ dị tiến lên, mau lẹ đến làm cho người ta kinh ngạc. Hắn nhanh chóng cầm lấy thân súng,người đó sững sờ ngay cả mắt còn chưa kịp nháy một cái, họng súng đã quay ngược lại nhét vào trong miệng đối phương.
“Đây là đáp án của các ngươi sao?” Đỗ Ưng Dương nhe răng cười, biểu tình tàn khốc vô tình, làm cho người ta tuyệt không ho


XtGem Forum catalog