XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dấu Mộng

Dấu Mộng

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341038

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1038 lượt.

và anh đều là hồi ức chua chát khốn khổ của nhau, và không ai muốn nhắc lại nữa, vậy cũng tốt.
Chuyện giữa cô và Kỷ Hằng… khiến anh không thể chế ngự nổi mình, kết quả sau khi điều tra khiến anh bất ngờ, cô không sống dư dả như anh nhìn thấy, bố mất đi gia đình suy sụp, hình như mấy năm nay cô sống rất khổ sở.
Anh không muốn phân tích nguyên nhân đến tìm cô hôm nay, anh chỉ là không lay chuyển được bản thân! Năm năm rồi, anh vẫn không phóng khoáng thư thái được như trong tưởng tượng. Có điều cuộc viếng thăm lần này… hình như đã mở ra quá khứ bị lãng quên.






Lời hứa
Vào mùa này, sắc trời lúc năm giờ chiều vẫn sáng sủa nhưng hơi lạnh, khu văn phòng rộng lớn của Hải Đồ không một bóng ngưòi khiến không gian càng thêm yên ắng. Giản Tư không nhìn biểu cảm của Hề Thành Hạo, anh không nói gì chỉ ngồi đối diện cô, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Giản Tư nhìn con chuột trên bàn làm việc, đột nhiên cảm thấy rất nực cười, khung cảnh này không phải cô chưa từng nghĩ đến, tận miệng nhắc đến quá khứ trước mặt anh, nhắc đến đêm mưa đã thay đổi số phận, cô cảm thấy anh đương nhiên phải hối hận và dằn vặt, nhưng hiện tại, cô phát hiện đêm mưa đó chỉ thay đổi số phận cô, còn đối với anh ta… chẳng ảnh hưởng gì mấy.
Cuối cùng cô cũng có cơ hội nói ra nỗi oán hận đè nén trong lòng năm năm nay, nhưng ngay bản thân cô cũng cảm thấy nó không làm anh tổn thương. Cho dù cô có nhảy dựng lên gào khóc trách móc anh, thì cô biết trách móc anh điều gì đây? Hồi đó, không phải anh bảo cô đến nhà anh đòi hỏi này nọ, không phải tại anh làm bệnh tim của bố tái phát, không phải anh không cần đứa bé… thậm chí cũng không phải đòi chia tay với cô.
Lúc có cơ hội thanh toán sòng phẳng, cô mới phát hiện cô căn bản không có tư cách trách móc anh.
Anh cau mày, một tiếng “Tổng giám đốc” đập tan tất cả hoang mang. Cô đã thoát ra từ quá khứ, anh cũng vậy. Hôm nay anh đến đây, chẳng qua là sự bồng bột tích lũy trong năm năm, thật ra… cũng chẳng còn sót lại là bao, chỉ là một chút tro tàn dư vất vưởng, gió thổi một cái là tan biến hết. Tiếng gọi “Tổng giám đốc” của cô chính là ngọn gió lạnh lẽo đó.
Quá khứ có nhiều ẩn sổ khiển anh bất ngờ, khiển anh đột nhiên thấy dằn vặt, trách sự lỗ mãng và võ đoán của bản thân, nhưng như thế cũng chẳng thay đổi được gì? Chuyện đã qua thì cho qua vậy. Một tòa nhà sụp đổ, bất luận vì lý do gì cũng không thể hồi phục diện mạo như cũ, dù có muốn xây lại, cũng tuyệt đối không xây được vóc dáng như xưa.
Mặc dù cô đã chia tay anh tuyệt tình như thế, nhưng anh vẫn nhớ nụ cười ngọt ngào của cô. Hình bóng mông lung còn sót lại trong kí ức đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn người con gái lãnh đạm cúi đầu khiêm nhường trước mặt anh. Giống như một đám cỏ xấu mọc lởm chởm trong lòng năm năm nay, cuối cùng đã nhổ được gốc. “Anh đến là muốn bàn chuyện của Kỷ Hằng.” Anh dần thả lỏng cơ thể, đây là cái cớ anh chuẩn bị sẵn, nên nói ra rất trôi chảy.
Hàng mi cô khẽ lay động, quả nhiên, cô đã đoán đúng. Tất cả mọi người đều đến khuyên cô không nên có ý đồ gì với Hề Kỷ Hằng, cô không xứng với anh, cô sẽ bị tổn thương, nói nghe thì… đều có ý tốt.
“Em…” anh nhíu mày, “Kỷ Hằng không được!”
“Vâng, tôi biết.” Cô không buồn ngẩng đầu trả lời, như thể chuyện anh nói cô đã biết từ lâu rồi vậy, cô bình tĩnh lạ lùng.
Mắt anh tối hơn, thật ra anh không cần giải thích, nhưng anh vẫn nghe thấy mình nói: “Anh không có ý gì, tính cách của Kỷ Hằng… không hợp với em.” Đợi cơn bồng bột của Kỷ Hằng qua đi, người bị thương sẽ là cô.
Có gật đầu, “Tôi biết.”
Cô liếc đồng hồ, không phải là muốn lịch sự tiễn khách, chỉ là cô không thể ngồi lâu hơn nữa, mẹ đang ở nhà chờ cô về nấu cơm.
Anh hít một hơi, đứng dậy, “Vậy anh về đây.”
Cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, “Tổng giám đốc.”
Hề Thành Hạo quay đầu nhìn cô, cô không ngờ anh lại quay người nhanh như thế, không kịp né tránh ánh mắt anh, bốn mắt chạm nhau ngại ngùng, cô đành cúi mặt, sau khi đối diện với quá khứ, cô không tài nào nhìn thẳng vào mắt anh được nữa.
“Chuyện trong quá khứ… đừng nhắc trước mặt cấp trên của tôi có được không?”
Anh nhếch môi, mắt nheo lại lạnh lùng, nói chắc nịch: “Được!” Xem ra quá khứ giữa anh và cô chỉ là gánh nặng với cô mà thôi.
Lời hứa của anh làm cô thở phào, sau này không cần lo lắng mối quan hệ cũ giữa hai người sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại nữa, cô biết anh là người giữ lời.
Cầm chìa khóa trên bàn, cô chợt nhận ra Hề Thành Hạo vẫn chưa ra về, mà đang lãnh đạm nhìn mình. Cô hơi cau mày, không biết nên đuổi anh như thế nào, anh nhận ra sự nôn nóng của cô, đôi mắt thâm trầm chợt lóe lên, anh quay người đi thẳng.
Ngày hôm sau mới bắt đầu công việc chưa được bao lâu, Tưởng Chính Lương đã đến tìm Trương Nhu, Trương Nhu rất phấn khích nói với Giản Tư, bọn họ đã tìm được nhà rồi, hôm nay đi trả tiền, Giản Tư thật lòng vui thay cho họ. Nhân lúc Trương Nhu đi lấy túi da, Tưởng Chính Lương nhỏ giọng nhắc nhở đến Hề Thành Hạo.
“Anh nghĩ anh ta phả