
Tác giả: Tuyết Linh Chi
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341077
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1077 lượt.
nh chia tay, ngày hôm sau anh ta bỏ sang Mỹ. Lý do này lọt tai chứ?”
Hề Kỷ Hằng trợn mắt nhìn cô hồi lâu, đờ đẫn như thể chưa hiểu cô định nói gì.
Trán cô lạnh toát, toàn thân run rẩy, cơn kích động lúc nãy dần tan biến, lòng cô thấp thỏm không yên, vì muốn cắt đứt sự đeo bám của Hề Kỷ Hằng, mà cô đã nói ra những điều giấu sâu nơi đáy tim… Mặc dù anh là một cái đuôi cố chấp hết thuốc chữa, nhưng đồng thời anh cũng là cấp trên của cô, chỉ cần một câu nói của anh, cũng đủ khiến cô mất việc.
“Tôi không tin!” Hề Kỷ Hằng thở dài, nhấn mạnh: “Tôi không tin! Nếu thật sự như thế, anh tôi…”Anh khựng lại, đột nhiên hiểu ra tại sao Hề Thành Hạo vô duyên vô cớ điều anh sang Pháp, còn cắt đứt mọi liên lạc của anh.
“Năm năm nay… hai người không liên lạc gì sao?” Chẳng lẽ Hề Thành Hạo không chút bận tâm đến cô?
Di động trong túi áo Giản Tư đột nhiên rung lên, cô không nhấc máy, lúc này lòng dạ rối bời, cô không muốn nhận điện thoại của ai cả. Cô lắc đầu quầy quậy, đúng thế, anh ta đã đi thẳng không quay đầu lại, không bao giờ gọi điện thoại cho cô nữa!
“Vì thế, đừng đến tìm tôi nữa, hãy để tôi được yên.” Cô chán trường van nài, hai bàn tay siết chặt đặt trên đầu gối, gân xanh hằn lên trên cánh tay trắng muốt.
Hề Kỷ Hằng chăm chú nhìn bàn tay siết chặt thành nắm đấm của cô, không nói lời nào, đây là một lý do mà anh không bao giờ tưởng tượng nổi!
Di động trong túi im lặng vài giây lại bắt đầu rung lên không ngừng nghỉ, Giản Tư bực bội rút di động ra, không thèm nhìn màn hình nhấc máy luôn.
Hề Kỷ Hằng nhìn thấy di động của cô rơi thẳng xuống gầm xe, loáng thoáng nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng phụ nữ gấp gáp.
“Cô không sao chứ?” Anh lo lắng nhìn khuôn mặt cắt không một giọt máu của Giản Tư, khẽ nghiêng người nhặt di động rơi cạnh chân Giản Tư lên. Một giọng phụ nữ thô kệch liên tục “A lô, a lô”, sau đó lo lắng hỏi: “Giản Tư, cháu nghe thấy không? Mau đến bệnh viện, mẹ cháu đã được đưa vào phòng ICU rồi, tiền đặt cọc do dì trả hộ đó.”
Hề Kỷ Hằng chau mày, hỏi: “Bệnh viện nào? Tôi là bạn của Giản Tư.”
Người phụ nữ nói rõ địa chỉ, Hề Kỷ Hằng quay đầu nhìn Giản Tư, không biết từ lúc nào, mặt cô đã đầm đìa nước mắt, toàn thân run rẩy.
“Sao thế? Đừng sợ, tôi chở cô đến bệnh viện ngay đây.” Nước mắt cô làm tim anh mềm nhũn xót xa.
Cô ngước đôi mắt ướt long lanh nhìn anh, giống như con thú nhỏ bị kích động, vô cùng hoảng loạn. “Tôi sợ lắm…”
Bất giác anh không dám nhìn vào mắt cô, gượng gạo quay đầu nhìn về phía trước, rồi vội vàng nổ máy. Năm năm trước, lúc bố cô ra đi, cô cũng sợ hãi như thế? Cũng khóc lóc đau đớn như thế? Nhìn cô thảm thương vậy… sao Hề Thành Hạo có thể nhẫn tâm bỏ mặc, phủi đít đi thẳng chứ?
Cơ hội
Giản Tư lao như bay vào bệnh viện, bệnh viện này gần nhà, mẹ cô vẫn thường đến đây khám bệnh. Cô chợt khựng lại trước cửa, xung quanh người đông đúc, đầu cô trống rỗng, cô đứng lặng, cô không nghĩ ra được phòng ICU ở tầng mấy. Phải tìm chỗ đỗ xe nên Hề Kỷ Hằng chậm hơn cô một bước, lúc lao đến cửa bệnh viện, miệng anh thở dốc. Cơ thể bé nhỏ của cô đang đứng chết lặng giữa đại sảnh bệnh viện lúc đến gần anh nhận ra người cô đang run lên. Giản Tư vốn có vẻ ngoài mỏng manh yếu ớt, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy đau lòng khi thấy cô cố ngăn nước mắt, đứng thẫn thờ bất lực trong dòng người như lúc này. Anh bước lên nắm lấy cánh tay cô, đỡ cô đứng vững, cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng lạ thường, vừa trống rỗng vừa hoảng loạn, sự trầm tĩnh nhẫn nại thường ngày đã hoàn toàn biến mất, cô kéo cổ tay anh như thể cầu xin.
Anh cười gượng, ra vẻ trách móc sự lo lắng thái quá của cô, “Yên tâm đi, bệnh viện này nổi tiểng lắm, tai biến mạch máu thì chỉ cần cấp cứu kịp thời, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Thật ra anh chẳng hiếu gì về bệnh này cả, chỉ buột miệng nói đại.
Ánh mắt cô khẽ lay động, giọng nói nhẹ bẫng, “Bố tôi… cũng ra đi tại bệnh viện này…”
Hề Kỷ Hằng sững người, nghĩ đến cái chết của bố cô có liên quan đến bác mình, lòng anh cũng thấy áy náy.
Giản Tư nhìn cô ta, cơ hồ không nghe rõ cô ta nói gì, “Bệnh của mẹ tôi thế nào rồi?!” Cô đau đáu nhìn y tá. Y tá đã quá quen với tình cảnh này, “Không phải mới đưa vào được một lúc sao? Còn đang xử lý, không được rời khỏi chỗ này đâu đấy, lát nữa gọi là người nhà phải có mặt, thôi nộp tiền đi đã.”
Dì Lữ ngượng ngịu ho một tiếng, “Tiền đặt cọc hôm nay do mấy chị em trong xóm góp vào, tự dưng đòi năm ngàn thế chúng tôi biết lấy đâu ra chứ.”
Hề Kỷ Hằng nghe mà lửa giận bốc lên ngùn ngụt, anh đập mạnh lên bàn, khiến cô y tá rất giống bà già khó tính của anh giật mình thon thót, anh thấy hả giận lắm, “Tiền chứ gì, để tôi trả.”
Vị y tá già thở hắt ra, không thèm để tâm đến anh chàng trẻ trung này, “Lên tầng hai nộp tiền!”
Hề Kỷ Hằng hừ một tiếng, cao ngạo quay đầu bước đi.
“Này anh kia!” Vị y tá già hét lên không chút khách khí, “Anh không cầm theo bệnh án thì nộp tiền kiểu gì?!” Hề Kỷ Hằng không làm bộ cao ngạo được nữa, ngượng