Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dấu Mộng

Dấu Mộng

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341029

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1029 lượt.

i xuống chiếc ghế mà Phó giám đốc Ngụy ngồi khi nãy, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bất giác sững sờ.
Hề Thành Hạo dựa lưng vào ghế, nhìn thẳng cô gái ngồi đối diện… Ngay phút đầu tiên bước vào nhà hàng, anh đã nhận ra cô, bao nhiêu năm qua, cô không thay đổi gì, mái tóc chưa từng uốn xoăn, nhìn trẻ hơn so với tuổi thật. Lúc bàn việc với khách hàng, thi thoảng cô vô ý để lộ vẻ xấu hổ cố hữu, đôi mắt giương tròn nghiêm túc lắng nghe ý kiến đối phương, lúc suy tư cô khẽ nghiêng đầu theo thói quen, đáng yêu như một chú mèo. Lúc cô ngẩng đầu mỉm cười, nụ cười dịu dàng như mặt nước mùa thu, ngày đó… anh đã bị nụ cười ấy cướp mất cả linh hồn.
Anh vẫn im lặng nhìn cô chăm chú. Nếu là ngày đó, cô rất thích, nhưng giờ đây… cô không diễn tả được cảm xúc của mình, có lẽ là chua chát, là xót xa. Cô của ngày xưa, sẽ mỉm cười, thậm chí nũng nịu bám cổ rồi hôn lên khuôn mặt điển trai của anh. Giờ cô không thể nhìn thẳng vào ánh mắt đó, cô sợ nước mắt không kìm nổi sẽ chảy ra. Không, cô không được khóc trước mặt anh, cô đã từng khóc cạn giọt nước mắt cuối cùng trước mặt anh, nhưng anh không chớp mắt lấy một cái. Nước mắt của cô… từ lâu đã không còn ý nghĩa gì với anh nữa rồi.
“Mấy năm nay, em sống tốt quá nhỉ.” Anh châm biếm cười nhạt, chuyện năm đó dường như không ảnh hưởng lắm đến cô, cô vẫn giỏi ăn diện quá, trang phục cầu kì đã làm nổi bật khí chất ngọt ngào nho nhã của cô, sau năm năm trải đời, cô không còn ngây ngô khờ khạo nữa, ánh mắt đượm nét u ám xa lạ. Năm năm trước, cô là bông hoa lan mềm mại trong nhà kính, bây giờ… bông hoa non nớt đã nhuốm sương gió, cô đã đi làm, không còn là thiếu nữ nấp trong vòng tay che chở của bố mẹ nữa.
Sống tốt quá nhỉ?
Ánh mắt đang quanh quẩn bên những giỏ hoa trang trí trong quán từ từ di chuyển về phía anh, anh đường hoàng nhìn cô, không có một chút hối lỗi, thậm chí khóe môi còn vương nụ cười chế giễu. Khoảng cách rất gần, cô quan sát anh thật kĩ, người sống tốt trong mấy năm nay là anh mới phải! Ánh mắt tự tin, nụ cười điềm tĩnh, người anh lạnh toát ra khí thế trầm tĩnh và lạnh lùng của nhà lãnh đạo, lặng lẽ nhưng rất mãnh liệt, chắc anh đã quen ngồi trên cao chỉ tay năm ngón rồi? Người con trai từng nhìn cô âu yếm cả ngày trời, khẽ gọi cô là Tư Tư, cau mày nhăn trán mỗi khi cô buồn phiền, người con trai đó đã biến mất rồi, cô cười cười, đã biến mất từ lâu rồi.
“Vâng.” Cô gật đầu, mỉm cười nói, “Tốt lắm.” Có thể cười được thật tốt, mặc dù nụ cười này như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim cô, nỗi khổ sở bao năm nay, ít ra nó giúp cô không còn ôm hi vọng gì ở anh, để hôm nay cô có thể bình thản đối diện anh.
Hề Thành Hạo cau mày, không ngờ cô lại nở một nụ cười lạnh lùng như thế? Lại nhìn anh bằng ánh mắt cứng đờ như thế? Trong quá khứ, cô luôn xấu hổ khi bị người khác nhìn chằm chằm. Cho dù là anh, nếu anh nhìn cô lâu quá, cô sẽ làm bộ nũng nịu sà vào lòng anh, né tránh ánh mắt anh, hoặc sẽ trừng mắt trách anh làm cô thẹn thùng. Lúc đó, ánh mắt của cô luôn làm tim anh se lại.
Cô đứng dậy, cô không giỏi đôi co với người khác, đặc biệt khi đối phương là anh.
Khi đối phương là anh, thì thành bại thắng thua đều không có ý nghĩa gì cả.
Cô và anh, người này là kí ức của người kia, kí ức nặng nề không thể chống đỡ nổi.
Anh để mặc cô đi lướt qua, đối với cô, anh cảm thấy… áy náy ư? Oán hận ư? Thật ra đều rất vô vị.
Nhìn cô sống tốt, anh chẳng còn lý do nào để giữ cô lại. Kỳ thực anh không biết nên xuất hiện trước mặt cô, cứ để cô sống cuộc sống bình lặng của mình, có lẽ đây là chuyện duy nhất anh có thể làm cho cô, nhưng vào khoảnh khắc đó, anh không tài nào chế ngự được bản thân, anh muốn được nghe giọng nói của cô, cho dù chỉ là một câu thôi.






Chuyển công tác
Thông báo thăng chức của Hề Kỷ Hằng và Trương Nhu dán ở bảng tin công ty đã mấy hôm nay, vậy mà anh ta vẫn án binh bất động trong phòng giám đốc Hải Đồ. Ai cũng biết lần thăng chức này không phải tin tốt lành gì đối với Hề thiếu gia quanh năm chỉ quen thói ăn chơi.
Ngài Chủ tịch Hội đồng quản trị Hề Đồng Tiên biết tính đứa cháu ngỗ nghịch, nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước, ông kiên nhẫn đợi hai ngày, sau đó đã gọi đến văn phòng Trương Nhu.
Trương Nhu bực mình, liền gọi ngay Giản Tư vào phòng Hề Kỷ Hằng: “Chúng tôi giúp anh thu dọn đồ đạc, hôm nay nhất định phải chuyển, thánh chỉ ban xuống, ai dám trái lệnh?” Chị không chút khách khí lấy tay gõ lên mặt bàn làm việc, Hề Kỷ Hằng đang ngồi trên ghế xoay xem tivi.
Mắt dán vào màn hình, anh ta trả lời qua loa một câu: “Thu dọn đi, tôi trả có gì để mang theo cả.”
Trương Nhu đứng bên ngoài quan sát cười ha hả, đắc ý nói: “Giám đốc à, anh chấp nhận đi, Giản Tư theo tôi thì tốt hơn, cô ấy mà đi theo anh thì học được gì chứ, ăn chơi đàn đúm à? Có mà theo anh làm a hoàn thì có.”
Hề Kỷ Hằng xùy một tiếng: “Nói đùa thôi mà! Giờ tôi đã là Phó giám đốc Gia Thiên, kiểu gì cũng phải tuyển vài em chân dài làm thư ký!” Anh tức tối lườm Giản Tư một cái, “Quê mùa ngốc nghếch như cô