
Tác giả: Tuyết Linh Chi
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341039
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1039 lượt.
và chủ động. Cô chỉ hành động khi đã bị dồn đến bước đường cùng. Lúc này, khi đứng trước ngôi nhà từng ghi dấu kỉ niệm của hai người, Giản Tư biết mình không còn lựa chọn nào khác. Cô không thể bước vào căn nhà trước đây vốn thuộc về cô và Hề Thành Hạo. Cô đã rời đi rồi thì không nên quay về nữa. Mặc dù trái đất hình tròn, nhưng vận mệnh của mỗi con người lại là một đường thẳng. Chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi.
Giản Tư tìm đến một khách sạn, sắp xếp đồ đạc cho mình. Mọi việc xong xuôi mà thời gian vẫn còn nhiều, cô quyết định đến ngân hàng.
Ngân hàng này vốn là một tòa kiến trúc được xây dựng mấy chục năm trước, được tu sửa thành trụ sở giữa trung tâm thành phố với lối kiến trúc cổ xưa. Phong cách kiến trúc này làm người ta cảm thấy uy nghiêm và đáng tin cậy. Cô đã từng mở một tủ bảo hiểm tại đây. Lúc làm xong thủ tục để bước vào khu lưu trữ, cô nghĩ mãi mới nhớ ra được mật mã của mình. Giản Tư bất chợt cười. Có những chuyện vốn dĩ cứ tưởng sẽ không thể nào quên nổi, nhưng cuối cùng sẽ trở nên mơ hồ theo dòng chảy của thời gian, rồi dần dần chìm vào miền quên lãng. Cũng như tình cảm vậy.
Trong tủ bảo hiểm là sổ tiết kiệm chứa số tiền Đông Chính Dịch cho cô, bên cạnh đó là chiếc máy quay cô dùng để uy hiếp Đông Chính Dịch phải giữ bí mật. Giản Tư không buồn nhìn sổ tiết kiệm lấy một cái, chỉ cầm chiếc máy DVD ra. Lúc đó cô đã ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần cô và Đông Chính Dịch không nói ra, thì cô sẽ chẳng có bất cứ điều gì phải lo lắng. Bây giờ Giản Tư mới hiểu một điều, thật ra cho dù Đông Chính Dịch có nói ra hay không nói cũng không quan trọng. Chẳng có điều gì tàn nhẫn bằng việc người khác đã biết tỏng những tội ác mình đã âm thầm giữ kín.
Sau khi khóa tủ lại, cô chậm rãi bước ra khỏi ngân hàng, đi qua vài con phố nhộn nhịp là đến bờ sông. Giản Tư ngồi xuống một chiếc ghế đá. Đã bắt đầu vào hạ, ánh nắng chói chang, bầu không khí nóng gắt, bờ sông trở nên vắng vẻ. Giản Tư rút máy DVD ra khỏi túi xách, đập mạnh xuống mặt đá dưới chân, “rầm” một tiếng, màn hình và thân máy rời ra, cô nhặt thân máy chưa vỡ hẳn dồn sức đập mạnh thêm một cái, lần này chiếc máy vỡ thành một đống linh kiện xiêu vẹo.
Giản Tư cẩn thận nhặt đống linh kiện lên, mỉm cười vứt xuống dưới sông… Cô thở dài một hơi nhìn dòng nước đang chảy xiết, cuốn theo tội ác ngày trước. Giản Tư ngước nhìn bầu trởi. Tất cả mọi người, bố mẹ cô, Hề Đồng Tiên, Hề phu nhân, Hề Thành Hạo… những người đã chết và những người còn sống… Dường như cuối cùng cô đã được giải thoát khỏi những bóng đen đó, cô đã thực sự được giải thoát rồi.
Dưới chân còn sót lại mẩu linh kiện con con, Giản Tư mỉm cười dùng chân đá nốt nó xuống dòng sông trước mắt. Ở cạnh Hề Hiểu, cô cũng phần nào bị nhiễm tính trẻ con của con gái. Mảnh vỡ cuối cùng còn sót lại ấy rơi xuống tạo thành một gợn sóng lăn tăn trên mặt nước rồi dần dần biến mất. Tâm trạng nhẹ nhõm, Giản Tư bật cười.
Nhân lúc tâm trạng đang tốt, cô gọi điện cho Hề Thành Hạo. Cô hơi lo anh đã đổi số di động. Nhưng thật may, cuộc gọi đã kết nối thành công.
Anh nhanh chóng bắt máy. Giản Tư không đổi số, nên chắc anh đã nhận ra là cô, sau tiếng “alô” trầm thấp, anh không nói gì nữa.
“Em đây.” Cô nói đoạn tự cười chế giễu bản thân, đúng là phí lời: “Em vừa về”. Hôm nay anh có thời gian không, chúng ta gặp mặt nhé.”
Anh chần chừ một tẹo, rồi kiên quyết nói: “Được, gặp ở đâu?”
Anh im lặng hồi lâu.
“Nếu anh cảm thấy thời gian cấp bách quá, thì mai… hoặc ngày kia gặp nhau cũng được.” Giản Tư vội vàng giải thích. Cô biết đối với anh, ly hôn không phải chuyện dễ dàng, vì thế cô không có bất kì yêu cầu nào cả, chỉ cần anh cảm thấy hài lòng.
Đầu dây bên kia là một khoảng không im lìm chết lặng, Giản Tư chìa di động ra nhìn màn hình, xác nhận cuộc gọi vẫn đang kết nối bình thường, vừa đặt di động gần tai đã nghe thấy anh nói: “Hôm nay cũng được!” Dứt lời anh liền cúp máy.
Giản Tư cười buồn nhìn màn hình đang tối dần, quả nhiên… cho dù cô đã lựa lời để việc đề nghị ly hôn này có vẻ bình thường nhất, lòng tự trọng của ngài Chủ tịch Hề Thành Hạo vẫn bị tổn thương. Đôi khi… anh như một đứa trẻ con – dễ bị tự ái, dễ bị chọc giận.
Đến sớm hơn giờ hẹn, Giản Tư đặt một căn phòng rất yên tĩnh. Hề Thành Hạo đúng giờ xuất hiện, Giản Tư nghĩ chắc đây là thói quen tốt hình thành nhờ những lần hẹn đối tác bàn chuyện kinh doanh của anh. Nếu đến sớm thì tỏ ra hấp tấp, quá cần đối phương, như vậy kém thâm trầm sâu sắc. Nếu đến muộn thì lại không lịch sự. Đến đúng giờ hẹn mới thật là vẹn cả đôi đường.
Anh vẫn đẹp trai tuấn tú như ngày nào, Giản Tư hài lòng nhận ra, bây giờ cô đã có thể thản nhiên chiêm ngưỡng vẻ đẹp của anh. Cô đã dần chấp nhận và buộc mình phải thích ứng với việc anh đã là người yêu của một cô gái khác.
Anh ngồi xuống, điềm tĩnh nhìn Giản Tư chăm chú. Sự bình thản khi nãy của Giản Tư đột nhiên biến mất, cô vẫn không thể nhìn vào mắt anh.
Hề Thành Hạo rút một tập hồ sơ không dày lắm từ túi xách ra, đặt trước mặt Giản Tư: “Xem qua đi, nếu không có thắc mắc gì thì kí tên.”
Cô