Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dấu Mộng

Dấu Mộng

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341032

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1032 lượt.

ùng hôm nay chính cái miệng bép xép của cô đã nói lung tung trước mặt Giản Tư, thật có lỗi với chị họ.
Hề Kỉ Hằng tập trung lái xe, không quay đầu nhìn Giản Tư lấy một cái: “Thực ra tôi cũng chẳng có gì để nói với cô cả.” Giọng anh buồn bã, thực sự thì Giản Tư và nhà họ Hề có quá nhiều ân oán. Anh cảm thấy nếu mình mở miệng khuyên Giản Tư hồi tâm chuyển ý thì cũng rất tàn nhẫn. Dù sao mấy năm nay cô đã sống rất tốt. Cuối cùng cô đã có thể trở lại cuộc sống bình thường để nuôi Hiểu Hiểu khôn lớn, quả thực không dễ dàng gì.
Anh biết Hề Thành Hạo cũng có ý nghĩ như thế nên mới cố gắng chịu đựng, không muốn làm phiền đến cuộc sống bình an mà khó khăn lắm Giản Tư mới xây dựng được. Vấn đề là, nếu điều đó không gây ra hậu quả đau đớn thì kẻ ngoài cuộc như anh cũng vui lòng ủng hộ. Anh nghĩ rằng để quên đi một mối tình và bắt đầu lại từ đầu thì cũng chẳng có gì là quá khó khăn. Không phải anh đã thành công rồi sao? Nhưng mà… nhìn bộ dạng của Hề Thành Hạo, Kỷ Hằng mới biết rằng sở dĩ mình cảm thấy lãng quên không khó, là bởi vì tình yêu của anh chưa đủ sâu nặng.
Hồi đầu anh từng nghĩ rằng Hề Thành Hạo say mê Giản Tư bởi vì cô xinh đẹp, nhưng Khương Băng không xinh đẹp sao? Đám con gái chủ động vây quanh Hề Thành Hạo còn chưa đủ xinh đẹp sao? Nếu sự say mê nhan sắc bên ngoài không phải lí do… vậy thì sự cay đắng mà Hề Thành Hạo phải chịu đựng bấy lâu nay còn khủng khiếp hơn nhiều.
“Cô đừng nghe Thái Tâm nói bậy. Rất nhiều người đều xem Khương Băng là vị hôn thê của anh tôi, thực ra không hề có chuyện đó! Chỉ là ý nguyện một phía của Khương Băng.”
Anh vớ đại đề tài về Thái Tâm để bắt đầu câu chuyện.
Giản Tư cười cười không nói gì, cô có thể nói gì được đây? Ý nguyện một phía… chỉ bằng ý nguyện một phía mà có thể kéo dài hơn hai năm ư?
Hề Kỉ Hằng nghe thấy tiếng cười khẽ của Giản Tư, cảm thấy cho dù mình có bị coi là lắm chuyện cũng phải nói cho rõ ràng: “Cô cũng biết đấy, với điều kiện của anh tôi, có biết bao cô gái tình nguyện hạ mình theo đuổi. Anh ấy không vạch rõ ranh giới với Khương Băng, cũng vì muốn được yên ổn, không bị quấy rầy bởi những cô gái khác.”
Giản Tư nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy lời này… hà tất Hề Kỷ Hằng phải nói với cô?
Đột nhiên Giản Tư kinh ngạc “Ý” một tiếng: “Anh đưa tôi đi đâu thế?” Rõ ràng đây không phải đường về khách sạn của cô.
“Chuyện của hai người, tôi không nên xen vào làm gì! Nhưng tôi hi vọng hai người có thể mặt đối mặt nói rõ một lần! Mấy năm nay anh tôi… sống không được tốt lắm! Anh ấy nhớ nhung Hiểu Hiểu là thế, cũng không dám thường xuyên đi thăm nó, anh ấy…”
Giản Tư cau mày, lầm bầm nhắc lại: “Không dám?”
Hề Kỉ Hằng ho một tiếng: “Chuyện này để anh ấy tự nói với cô!”
Hôm nay anh đã mang tiếng nhiều chuyện thì sẽ nhiều chuyện đến cùng. Hề Kỉ Hằng thật không biết hai người này ra làm sao nữa. Chẳng lẽ việc nói ra suy nghĩ của mình lại khó khăn đến thế? Bất luận đối phương nghĩ thế nào, đầu tiên cứ nói rõ tâm ý của mình, chẳng phải như thế mọi chuyện đã giải quyết được từ lâu rồi sao? Đã thế hôm nay anh sẽ đứng cạnh giương mắt theo dõi bọn họ. Còn tình cảm hay không, có còn cơ hội nào nữa không, từng bên nói lời dứt khoát một lời cho xong!
Đã ba năm rồi… Hề Thành Hạo trốn tránh các cô gái khác, Giản Tư cũng chẳng tái hôn với ai… rốt cuộc hai người này muốn thế nào đây? Cho dù thực sự không đến được với nhau, thì cũng nên thẳng thắn dứt khoát với nhau lần cuối.






Đáp án
Giản Tư ngồi trên xe, chần chừ mãi vẫn chưa bước xuống. Cô không ngờ Hề Kỉ Hằng lại đưa mình đến đây.
Hề Kỉ Hằng đứng gần hàng rào cây xanh bên cạnh xe, ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ duy nhất sáng đèn trong tòa nhà u tối này, không có vẻ gì là muốn giục Giản Tư. Qua kính xe, Giản Tư cũng nhìn thấy ánh đèn… đó vốn dĩ là phòng ngủ của cô và Hề Thành Hạo.
Cô không ngờ rằng, sau khi đã cương quyết rời đi… anh lại dọn về đây sống.
Hề Kỉ Hằng nhìn một hồi, rồi đột nhiên bước nhanh về phía bậc thang, ra sức gõ cửa. Giản Tư nhìn ánh đèn bật sáng từ trên tầng xuống dưới nhà, tự dưng rất muốn co chân chạy trốn. Nhưng cô chẳng thể nhấc nổi chân, chỉ có thể ngồi cứng đờ trên xe, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Thôi đi!” Giản Tư nãy giờ im lìm cuối cùng cũng cất tiếng. Thực ra giữa cô và Hề Thành Hạo đã luôn tồn tại một sự thấu hiểu gần như đáng sợ, đặc biệt vào lúc bị người ngoài như Hề Kỉ Hằng thô lỗ can thiệp. Đã bao nhiêu năm nay… Họ đã chia tay hai lần. Nếu nói cô hoài nghi tình yêu của hai người, tức là chính cô đã sỉ nhục bản thân.
Ba năm qua, chứng kiến tình yêu bị kiềm chế mà anh dành cho Hiểu Hiểu, thực ra Giản Tư… đã hiểu tất cả.
Anh không nhẫn tâm cướp lấy Hiểu Hiểu từ bàn tay cô, không nỡ quấy nhiễu cuộc sống yên bình của cô. Anh cũng giống như cô, muốn giải phóng cho đối phương được tự do. Hai người vì muốn giải thoát cho nhau đã trả giá rất nhiều, thực sự quá nhiều. Cả hai đều không muốn công sức bao lâu nay đổ xuống sông xuống biển. Cho dù cô và anh thừa nhận tình yêu vẫn còn, nhưng