
Năm Tháng Là Đóa Lưỡng Sinh Hoa
Tác giả: Hạ La
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 134843
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/843 lượt.
hấy hai anh em nói chuyện với nhau cũng rất có thú vị, nếu anh ba lại về, không phải càng náo nhiệt sao? Cô không có anh chị em ruột, không khỏi sinh lòng hâm mộ, mà dưới cái nhìn chăm chăm của cô, hai anh em phải liếc mắt lại.
Cô có phần xấu hổ cúi đầu nói: “Em chỉ là cảm thấy tình cảm anh em các anh thật tốt, nếu như em có anh chị em thì tốt rồi...” Vừa nói, mũi cô cũng vừa có phần chua xót.
Mấy ngày nay cô đều bận xử lý chuyện hậu sự của cha mẹ, một mình một người chịu đựng sự đau thương mất đi người thân, lúc này nếu có anh em bên cạnh để có thể dựa vào và được an ủi thì tốt rồi...
“Tâm Đồng, đừng buồn nữa.” Giang Thánh Khiêm như anh cả xoa đầu cô, trong mắt lộ ra vẻ thông cảm.
“Đúng rồi, em cười lên rất dễ thương, nhanh một chút lấy lại tinh thần nha!” Đôi mắt hoa đào kia của Giang Thánh Dương cũng toát ra sự thông cảm với cô.
Lục Tâm Đồng không khỏi thở dài trong lòng, các anh ấy đều là những người tốt và dịu dàng , nhưng, cô cần một người chồng đồng cảm kết hôn cùng cô sao? Hôn nhân của cô nhất định phải có ân tình tồn tại sao? “Ai da, mẹ đi nấu cơm, các con cứ tự nhiên tán gẫu như vậy đi!” Mẹ Giang đã vụng trộm nghe lén từ lâu, xem hai anh em bọn họ an ủi cô, vui mừng không thôi. “Tâm Đồng, con thích ai? Thích ai thì nói thẳng ra, đừng thẹn thùng!”
“Mẹ, A Tu còn chưa về, mẹ không thể để nó chạy trốn đâu!” Giang Thánh Dương kháng nghị mà hét lên, ba anh em phải cùng nhau xuống dưới Địa Ngục, tuyệt không thể lưu lại một người sống một mình.
“Câm miệng.” Mẹ Giang lườm anh một cái, tuy rằng bà quy định cả ba anh em phải có mặt, nếu không thì đoạn tuyệt quan hệ, nhưng nói thật, con thứ hai đào hoa, con thứ ba rất lầm lì, bà sẽ không trông cậy vào hai người bọn hắn sẽ khiến cho Tâm Đồng hạnh phúc đâu, bà muốn giao phó cho con cả, nếu như anh cùng Tâm Đồng có thể vừa lòng nhau thì tốt rồi.
Đúng lúc này, Giang Thánh Tu trở về, ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người anh.
“A Tu, em đã trở về.” Giang Thánh Khiêm hô.
“Anh còn tưởng rằng em đã chạy trốn rồi.” Giang Thánh Dương chế giễu nói.
“A Tu, con về muộn.” Mẹ Giang nghiêm mặt nói, thực ra trong lòng rất kinh ngạc, muốn làm cho lão Tam ngoan ngoãn nghe lời trở về là khó nhất, xem ra chiêu thức đoạn tuyệt quan hệ của cô rất hữu dụng, từ nay về sau phải dùng nhiều chiêu này rồi.
“Thật có lỗi, lúc nãy có khách tới phỏng vấn”. Giang Thánh Tu vừa bước vào phòng khách, liền đối diện một ánh mắt có chút xa lạ, chắc là cô gái mà mẹ đã nhắc tới - diện mạo cô thanh tú, giữ lại mái tóc dài, mặc trang phục màu trắng, thoạt nhìn rất giản dị, rất nhu thuận. Cô đang ngước mắt lên nhìn anh, sau khi xem lại rất nhanh cúi đầu, chắc hẳn cô đang lo lắng nên chọn lựa người nào là tốt! Giang Thánh Tu chậm rãi nghĩ.
Từ sau khi Giang Thánh Tu xuất hiện, Lục Tâm Đồng liền nhịn không được mà quan sát anh, thân hình của anh so với hai người anh trai thì có một chút gầy hơn, bộ dạng tuấn tú nhã nhặn, một đôi mắt cũng rất sắc bén, cả người toát ra một cỗ khí thế kiêu ngạo tự phụ, thoạt nhìn không dễ dàng thân cận giống hai người anh trai , nhưng không biết tại sao, cô lại cảm thấy anh thực rất đặc biệt.
Không tự giác mà cô lại theo dõi anh một lúc lâu, cho đến khi đối diện tầm mắt của anh, lòng cô lo sợ, mắc cỡ vội vàng cúi đầu.
“A Tu, nhanh ngồi xuống, chào hỏi cùng Tâm Đồng.”
Giang Thánh Tu nhàn nhạt liếc về phía cô, ở trên người cô dừng lại mấy giây, sau đó ngồi ở chỗ trống phía trước cô.
“Chào anh.” Lục Tâm Đồng không khỏi đỏ mặt một chút, thật kỳ quái, vừa nãy hai người anh trai của anh nhìn cô, cô cũng không có phản ứng lớn như vậy.
Giang Thánh Tu gật đầu một cái lấy lệ.
Mẹ Giang nhìn không quen mà giáo huấn: “A Tu, khách khí chút đi, không cần bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn kia, Tâm Đồng hiện tại...”
“Hiện tại như thế nào? Mọi người không biết là nếu luôn nhắc nhở cô ấy thực đáng thương, càng sẽ làm cho cô ấy bị thương sao?” Ít nhất đối với anh mà nói, anh không thể nhận sự đồng tình, bị xem như kẻ yếu đuối, tại sao lại vì cô thực đáng thương, phải đối xử với cô thật cẩn thận? Mà báo ân có nhiều cách, tại sao cô phải đem những khổ sở của cô lên trên người khác, muốn người khác cưới cô? Cô còn trẻ tuổi như vậy, cô gái tuổi trẻ không phải đều là hướng tới tình yêu tự do sao, vì sao cô không cự tuyệt, chẳng lẽ cô không cho rằng đây là một cách báo ân rất vớ vẩn sao? Nhưng đã gặp được cô, Giang Thánh Tu cũng an tâm hơn, cô giống như một tờ giấy trắng đơn thuần, sẽ không ngốc đến nỗi chọn anh hai và anh làm đối tượng kết hôn mới đúng, huống chi thái độ anh đối với cô cũng không tốt, cô hẳn là phải chán ghét anh...
“A Tu, con thật quá đáng, mẹ đâu có thương hại Tâm Đồng! Tâm Đồng, con không cần để ý đến nó, tính cách nó xấu nhất nhà, chẳng trách sau khi cùng bạn gái chia tay, thì không theo đuổi được một cô gái....” Mẹ Giang sớm bị lão Tam làm cho tức chết rồi, sớm biết vậy sẽ không gọi hắn quay về, chỉ biết gây ra phiền toái.
Giang Thánh Tu bất mãn mà nhìn về phía mẹ ruột. Hắn không phải là không kết giao được bạn gái, a