
Tác giả: Kim Bích
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 134698
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/698 lượt.
m Uy đối với vẻ mặt dị thường của em gái cảm thấy không hiểu, hai người nhìn nhau. Sau đó nhịn không được cùng đem tầm mắt rồi về phía Lương Bằng Uy . Lương Bằng Uy không nhìn bọn họ, tiếp túc đung đưa đứa bé ngủ say. Bảo Nhi rất muốn xông lên trước đánh anh mấy quyền, bất đắc dĩ lập trường của cô bị làm khó.
“Bảo Nhi, tại sao em lại ở đây? Một năm nay, rốt cuộc em đã đi đâu? Em biết không, ba vẫn rất lo lắng cho em, muốn phái người tìm em, lại sợ em tức giận.” Mặc dù Khâu Nhậm Diệu có chút không vui, nhưng lòng yêu thương em gái, khiến cho giọng điệu của anh không lớn lên được. Cảm giác tội lỗi một lần nữa lại tăng thêm, Bảo Nhi cúi đầu thấp hơn, mười ngón tay xoắn lại vặn vẹo.
“Em……Thật xin lỗi, Anh cả, không phải em cố ý không liên lạc với mọi người, chỉ là….” Cô không nói ra miệng, cô không nói được là mình đi làm thay cho chị khóa trên đến Hộp đêm Say Tình làm nhân viên tiếp rượu, hơn nữa càng không nói ra được chuyện của đứa nhỏ, mặc dù cô biết nhất định Lương Bằng Uy sẽ nói ra, nhưng cô không có cách nào tự mình nói ra khỏi miệng.
Không hiểu cô đang lo lắng cái gì, Khâu Nhậm Uy đi về phía cô,
”Bảo Nhi, theo các anh trở về!”
Bất chợt, động tác của Lương Bằng Uy nhanh chóng đứng dậy ngăn cản đối phương,
“Xin lỗi, Bảo Nhi không muốn trở về.” Lương Bằng Uy bất ngờ lên tiếng khiến Khâu Nhậm Diệu tức giận, anh kéo em trai mình ra, không vui nhìn chằm chằm Lương Bằng Uy ,
”Lương Bằng Uy , đừng tưởng rằng cậu là anh cả Tường Bang thì tôi sợ cậu, chỉ việc cậu bắt em gái tôi đến đây, tôi có thể kiện cậu tội bắt cóc, hiểu tôi nói gì thì tránh qua một bên!” Lương Bằng Uy cười ha ha, không giận chút nào nói:
”Nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy làm con trai tôi thức giấc.”Lời nói của anh ông nói gà bà nói vịt khiến Khâu Nhậm Diệu nhất thời không có cách nào đáp lại, không khỏi sửng sốt, mà Bảo Nhi đứng sau lưng hắn lại rất khẩn trương.
“Cậu có bệnh à! Sợ đánh thức đứa bé, sao không ôm nó đi chỗ khác?”
Sau khi Khâu Nhậm Diệu hồi hồn, tầm mắt tự nhiên không nhịn được liếc mắt nhìn đứa bé kia một cái, đầu óc thoáng qua tia kinh ngạc”Oa! Thật là đứa bé xinh đẹp!” Nhưng những điều này, đánh chết anh cũng sẽ không nói ra miệng.
“Nói cũng phải, người lớn cãi nhau làm sao có thể lôi đứa bé vào đây? Bảo Nhi, đứa bé phiền em chăm sóc.” Lương Bằng Uy không chút hoang mang xoay người chuẩn bị giao đứa bé cho cô. Máu của Bảo Nhi thiếu chút nữa đông lại, mắt hạnh trợn tròn nhìn anh. Khâu Nhậm Diệu thật sự không hiểu thái độ khác thường của Lương Bằng Uy , không nhịn được quát to,
”Lương Bằng Uy , cậu làm gì thế, muốn em gái tôi chăm sóc con cho cậu? Bảo Nhi, đừng để ý đến cậu ta! Em mau tới đây, Anh cả dẫn em về nhà!” Anh ngoắc tay về phía Bảo Nhi, bảo cô tới đây, vậy mà…..
Lương Bằng Uy không để ý lời nói của Khâu Nhậm Diệu, nhìn Bảo Nhi cười nói:
”Bảo Nhi, thế nào? Không phải em vẫn nhớ đứa bé sao? A! Đúng rồi, không bằng thuận tiện cho mấy cậu ngoại của nó ôm một cái, tin tưởng nhất định bọn họ sẽ thích Tiểu Hàng.” Cuối cùng cũng đến giờ phút này rồi! Bỗng chốc Bảo Nhi nhắm chặt mắt lại, liều chết tự nói với bản thân phải tỉnh táo lại, nhưng chẳng biết tại sao đôi tay lại run bần bật.
Đầu tiên Khâu Nhậm Diệu và Khâu Nhậm Uy không hiểu, tiếp theo lại phân tích lời nói Lương Bằng Uy , hai người trố mắt, cơ hồ đồng thời lên tiếng,
”Cái gì! Đứa bé này là do Bảo Nhi sinh!”………
Sét đánh ngang tai sự thực làm bọn hắn kinh ngạc không dứt, Bảo Nhi khôi phục tâm tình, cô nhận lấy đứa bé, nhăn lấy chân mày nhìn chằm chằm Lương Bằng Uy . Anh ta cố ý! Tuyệt đối là cố ý, cô hận chết anh ta! Không biết có phải là do tiếng của Khâu Nhậm Diệu và Khâu Nhậm Uy quá lớn, mà đứa bé bỗng nhiên bị đánh thức, oa oa khóc lớn lên. Nhất thời, Bảo Nhi luống cuống tay chân, vội vàng trấn an, “Ngoan ngoãn ngoan! Tiểu Hàng ngoan! Đừng khóc, thật xin lỗi, đáng thức con!” Nhìn bộ dáng cô dỗ đứa bé , Khâu Nhậm Diệu và Khâu Nhậm Uy thật sự không thể tin vào mắt, em gái của họ vốn chỉ là một đứa bé, nay đã là mẹ của con người ta. Trong lúc nhất thời, hai người không phản bác được, đối mặt sự thật bất ngờ, gọi bọn anh làm thế nào có thể tiếp nhận đây? Nhất là khi bọn họ biết cha của đứa bé là ai, trong lòng càng thêm khó chấp nhận. . . . . .
Bảo Nhi hận Lương Bằng Uy muốn chết!
Cô chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của anh cả , này bởi vì kích thích quá độ mà cả khuôn mặt trở lên xanh mét, khuôn mặt này co lẽ vĩnh viễn cô sẽ không thể quên được. Thật may là anh tư rất bình tĩnh, nếu không phải anh kéo anh cả rời đi chắc hẳn anh cả thực sẽ mất lý trí mà đánh Lương Bằng Uy . Bảo Nhi lo lắng cho cha, không biết nếu cha biết mình như thế này, thì cha sẽ có phản ứng gì? Đều là lỗi của anh ta! Cái người đàn ông ghê tởm này, tại sao anh ta có thể đối với cô như vậy? Vào lúc co không có bất kì sự chuẩn bị nào , lại có thể để cho cô gặp mặt người thân, hơn nữa lại còn dưới tình huống này. Cô đã cảm thấy kỳ quái! Sao tự dưng anh ta có thể đưa đứa bé cho cô ôm ? Thì ra là đây mới là mục đích thực sự. Đây chính là