Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đêm Săn Xuân Sắc

Đêm Săn Xuân Sắc

Tác giả: Kim Bích

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134677

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/677 lượt.

nh sơ ý lơ là. Anh muốn rời khỏi ghế sa lon, lực chú ý lại bị đống đồ ở dưới chân hấp dẫn, anh định thần nhìn lên, mới phát hiện có một người. Bảo Nhi dùng chăn bao lấy thân thể, ngồi dưới đất, đầu nghiêng dựa vào ghế sa lon, khắp khuôn mặt đều là mỏi mệt. Chẳng lẽ cô cả đêm đều ở đây chăm sóc anh? Lương Bằng Uy phát hiện trên người chỉ còn lại cái quần dài , bên cạnh có một chậu nước lạnh, khăn lông đặt ở trên bàn. Nhìn một đống hỗn độn này, anh mới hiểu nhất định là tối hôm qua cô mệt muốn chết rồi. Lương Bằng Uy lấy tay vuốt vuốt mi tâm, đối với sự khác thường của mình càng ngày càng không chịu nổi. Anh rời khỏi ghế sa lon, cẩn thận ôm lấy Bảo Nhi, đi vào trong phòng. Đi tới gian phòng, anh đặt cô ở trên giường, mình đi vào phòng tắm rửa mặt. Khi anh đóng cửa lại cũng là lúc Bảo Nhi tỉnh táo, cô nhìn cả bốn phía, phát hiện ḿnh nằm ở trên giường, thế là vội vàng ngồi dậy. Nghe tiếng nước chảy, cô cuống quít xuống giường đi tới trước cửa phòng tắm: “Này! Anh không sao chứ!” Tối hôm qua anh ta say thật lợi hại, cả đêm không phải rên rỉ thì lại là nôn mửa, làm cho cô có chút lo lắng. Cánh cửa cá mở ra, nửa người dưới chỉ vây bằng một cái khăn lông Lương Bằng Uy xuất hiện trước mặt cô, để cho cô thét chói tai xoay người lại.
“A! Thật xin lỗi, tôi không biết anh tắm ở đây, tôi cho là. . . . . . Anh từ từ tắm đi!” Cô cho là anh ta chỉ là vào phòng tắm đánh răng rửa mặt mà thôi, không ngờ anh ta chuẩn bị muốn tắm. Cô muốn rời đi, cánh tay lại bị anh giữ chặt, lập tức bị kéo vào phòng tắm.
“A! Anh làm gì đấy?” Cô giật mình. Phòng tắm chia làm hai bộ phân, vừa là phòng thay quần áo, bên còn lại là phòng để tắm tắp, bởi vì chỉ dùng màn vải tách khu ra , vì vậy ấm áp gần như chiếm hết cả phòng tắm. Bảo Nhi nhất thời thật xin lỗi, thân thể nhanh chóng dính vào hơi nóng. Lương Bằng Uy lôi cô vào phòng thay quần áo, cười nói: “Cơ hội khó có được, không bằng cùng nhau tắm đi!”
Cái gì? Chân Bảo Nhi thiếu chút nữa nhũn ra, cô muốn thoát khỏi cánh tay của anh, “Anh. . . . . . Anh đừng náo loạn! Buông tôi ra, chính anh đi tắm cho tốt đi! Tôi muốn đi ra ngoài.”
Hai cánh tay anh nhanh chóng ôm cô vào trong ngực, trên mặt tràn đầy nụ cười quỷ dị, “Anh muốn em cùng tắm với anh, tương đối có cảm giác nha!”
“Anh có bệnh a! Tắm còn phải có cảm giác gì!” Cô không chịu được ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh. Trong nháy mắt, một dòng điện xông vào ngực Bảo Nhi, cô sững sờ nhìn anh, đối với con ngươi khêu gợi đang chớp động đặc biệt có tình cảm, làm trái tim cô thật giống như muốn tạm ngừng. . . . . .Không khí vào lúc hai người bốn mắt nhìn nhau có sự thay đổi, Lương Bằng Uy không thể dời tầm mắt đi, đưa tay lau gương mặt của cô, vuốt ve làn da mềm mại kia,áp miệng gần cổ cô, kêu lên tên của cô, “Bảo Nhi. . . . . . Bảo Nhi. . . . . .”
Tê dại trượt vào sống lưng, tế bào trở nên không an phận , Bảo Nhi thoáng như đặt mình trong thế giới hư ảo, bởi vì anh ôn nhu kêu lên như thế mà từ từ mất đi ý thức.






Giọt sương rơi trên cánh hoa trắng, nhẹ nhàng kéo thân hoa, Bảo Nhi nhìn đến thất thần, sau đó lại khôi phục dáng vẻ yên lặng.
Cô cứ ngẩn người như vậy trong vườn hoa được một lúc rồi, mãi cho đến khi có người đi tới phía sau cô.
“Em đang nhìn gì?”
Một giọng nói trầm ấm của đàn ông truyền đến, Bảo Nhi đứng dậy, hai cánh tay mạnh mẽ lập tức nắm eo cô kéo vào lồng ngực.
“Làm sao lại ngẩn người ở đây?” Lương Bằng Uy ôm cô vào trong ngực, cánh môi ở bên tai cô thì thầm. Mùi vi ngọt ngào tiến vào lòng cô, cảm giác hạnh phúc lan toàn thân, cô mỉm cười nói:” Không có, em chỉ cảm thấy hoa mẫu đơn ở đây rất đẹp, đến đây lâu như vậy chưa từng ngắm nhìn thưởng thức.” Lương Bằng Uy nhìn xung quanh sân vườn một vòng theo tầm mắt của cô,”Em nói đúng, anh cũng giống em cho tới bây giờ chưa từng thưởng thức mấy thứ rực rỡ này!”
Lương Bằng Uy cười càng lớn hơn, tiếng cười to lại chững chạc, khiến cho mặt cô càng đỏ bừng.
“Được rồi! Không trêu em nữa, phải rồi, hôm nay anh không bận, em muốn đi đâu không? Anh sẽ đưa em đi.” Một tay anh để trong túi quần, một tay kia vén sợi tóc xõa xuống trán. Bảo Nhi kinh ngạc,”Anh muốn dẫn em ra ngoài?”
“Ừm! Khó có được thời tiết đẹp như hôm nay, đi ra ngoài một chút, thả lỏng tâm tình!”
“Thật vậy chăng?” Cô nhìn anh không thể tin nổi, đối với hành động của anh cô nghĩ mãi cũng không hiểu.Vì sao anh lại đột nhiên trở nên như vậy? Chẳng lẽ đúng như lời dì Phương nói, anh muốn bù đắp cho cô? Không! Không có khả năng, làm sao anh lại nghĩ cách muốn bù đắp cho cô? Nếu có, không phải là chứng tỏ anh xin lỗi cô sao? Đây……….Hành động hai ngày này của anh rốt cuộc có ý gì? Lòng Bảo Nhi đột nhiên thấy băn khoăn không rứt. Đối với anh cô chỉ có giá trị lợi dụng không phải sao? Nhưng mà………Vì sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy? Cô trái lo phải nghĩ, mãi vẫn không ra được đáp án. Lương Bằng Uy quan sát nét mặt của cô, đoán được cô đang suy nghĩ miên man, hai tay duỗi ra, ôm cô vào lòng.
“Nói nha lên! Hiện tại em muốn


Lamborghini Huracán LP 610-4 t