
Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Tác giả: Kim Bích
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 134652
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/652 lượt.
g dễ dàng tìm được! Như thế nào?” Bạch Tuyết Tâm đề nghị. Bảo Nhi mắt tỏa sáng, “Thật…. có thể không? Em thật sự có thể đi sao?”
Bạch Tuyết Tâm cho cô một an tâm nụ cười, “Đương nhiên là không có vấn đề gì , em yên tâm, mẹ chị là người rất tốt, cũng rất thích trẻ con, trong nhà còn có một phòng đang trống! Ban ngày nếu em đi làm, đứa bé cũng có thể nhờ mẹ chị chăm sóc, em cảm thấy thế nào?”
“Chị. . . . . . Cám ơn. . . . . . em. . . . . . Thật. . . . . .” Bảo Nhi nghẹn ngào khó nói lên lời. Bạch Tuyết Tâm sợ nhất là nhìn thất người khác rơi nước mắt, “Tốt lắm, em đừng khóc ! Như vậy đã quyết định xong, vậy chúng ta cũng chuẩn bị nhanh đi!”
“Đúng rồi, công việc ở công ty kia và Hộp đêm Say Tình thì làm thế nào? Chị không phải vì tiền lợi nhuận và sinh hoạt của người nhà nữa sao?”
“Công ty bên kia chị đã từ chức từ lâu, hơn nữa hai em ở dưới chị cũng đã tốt nghiệp đại học, nghe nói công việc cũng đã tìm được, cho nên kinh tế ở nhà đã ổn định hơn. Còn hộp đêm Say Tình bên kia cũng vậy, chị đã sớm nói qua với Trương quản lý, nên bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, cho nên chuyện của chị, em không phải lo lắng, hãy lo lắng cho việc của mình đi!”
“Em. . . . . . Em rất khỏe a! Bây giờ em chỉ muốn có một cuộc sống mới, sau đó chăm sóc đứa bé thật tốt.” Bảo Nhi càng nói càng nhỏ. Bạch Tuyết Tâm cười khổ một tiếng, lắc đầu một cái, “Bảo Nhi, trốn tránh tình cảm không phải phương pháp giải quyết, nếu trong lòng của em vẫn còn yêu anh ta, vậy tương lai nhất định sẽ hối hận.” Chỉ cần nghe Bảo Nhi nói về Lương Bằng Uy , cô nhìn ra ngay sự thật lòng yêu thương ở trong đó.
“Lòng của em . . . . . Đã không còn mê hoặc. . . . . .”
“Không có sao? Em rõ ràng còn yêu Lương Bằng Uy , nhưng lại không thẳng thắn bày tỏ với anh ta, chẳng lẽ em không sợ sẽ hối hận sao?”
Cô có chút giật mình, Bạch Tuyết Tâmlại có thể hiểu rõ tình cảm của cô như vậy, “Em. . . . . . Em không có biện pháp. . . . . .”
” Chỉ là em sợ bị thương tổn, mới có thể đem sự thật lòng đè nén xuống, Bảo Nhi, dũng cảm lên một chút, nói không chừng chuyện xảy ra sẽ ngoài dự đoán của em.” Bạch Tuyết Tâm cười nói.
“Điều này em cũng đã từng hy vọng qua, nhưng kể từ nghe anh ta nói chuyên ở trong thư phòng, thì tâm của em đã chết rồi.” Bảo Nhi không nhịn được nức nở.Nếu không nghe được những điều kia, có lẽ cô còn có dũng khí đợi ở bên cạnh anh, vậy mà. . . . . .Bạch Tuyết Tâm nhìn Bảo Nhi mà đau lòng muốn chết , lát sau, vỗ nhẹ vai của cô, “Thôi! Đã như vậy, cũng chớ buồn nữa, chúng ta hãy cùng nhau sống một cuộc sống mới đi!”
Bảo Nhi hiểu, nhẹ nhàng gật đầu, quyết định sẽ để cho tất cả qua đi như cơn gió rồi cô sẽ làm lại từ đầu!
Sáu tháng sau
Tại vùng ngoại ô nào đó có một thôn trang mang tên Chương Hóa, người định cư cũng không nhiều, nhưng thôn dân thuần phác, làm đến nơi đến chốn, hết sức có tình vị, dĩ nhiên chỉ cần một chút chuyện nhỏ, không tới mấy giờ là có thể truyền khắp nơi, vì vậy khi Bạch Tuyết Tâm và Bảo Nhi đến ở, liền lục tục có người tới cửa thám thính tin tức cùng nhau tham gia náo nhiệt.Bảo Nhi giấu giếm tất cả, ở tại nhà của Bạch Tuyết Tâm, mẹ Bạch và hai em gái cũng rất thích cô, trong thời gian không tới 1 tháng, mọi người như người một nhà.Bảo Nhi cảm thấy rất may mắn, bây giờ cô đang làm giáo viên ở một nhà nhà trẻ, thật may là cô từ nhỏ đã chơi đàn rất hay, bây giờ có thể không cần lo lắng đến vấn đề phí sinh hoạt.Cô ở nơi thuần phác này bất tri bất giác đã qua sáu tháng, giờ phút này nghĩ lại, lòng của cô vẫn bình tĩnh, nhưng mỗi khi lúc đêm khuya, trong đầu đều sẽ hiện lên khoảng thời gian chung sống cùng Lương Bằng Uy . Cô nhớ anh, vô cùng nhớ anh, có đến vài lần cũng muốn len lén đi đến Bắc Bộ nhìn anh, dù là chỉ có một chút thôi cũng tốt, nhưng là. . . . . . Trời ơi! Cô rõ ràng quyết định muốn quên anh, nhưng. . . . . . Tại sao cô lại luôn cảm thấy thật là khổ sở đây?
Bây giờ anh sẽ đang làm gì? Sẽ nghĩ đến cô sao?Sẽ cùng Thẩm Thiến San kia kết hôn sao?Mặc dù anh nói anh đối với Thẩm Thiến San không có cảm giác, nhưng là tương lai ai biết được? Ít nhất cô hết sức rõ ràng, bất kể thời gian trôi qua như thế nào, anh cũng không thể yêu cô!Bảo Nhi nhớ lại đến chỗ này, ngực truyền đến những trận nhói đau.
“Cô giáo, cô làm sao vậy?”
Âm thanh của người bạn nhỏ gọi suy nghĩ của cô về. Hỏng bét! Thiếu chút nữa đã quên rồi, hôm nay có đồng nghiệp xin nghỉ, cô đang giúp dạy thay a.Cô nhìn tất cả các bé ở trong lớp, chỉ có năm bé, mà ai cũng hoạt bát ðáng yêu.
“Cô không có việc gì.” Bảo Nhi cười nói.
“Mới là lạ! Cô giáo đang nghĩ đến bạn trai có đúng hay không?” Một bé trai vui vẻ hô. Những bé khác cũng nháo lên theo, Bảo Nhi khẩn trương nói: “Không có, các em mau ngồi đàng hoàng, cô giáo muốn đánh đàn rồi.”
“Cô giáo, cô giáo, bạn trai cô trông như thế nào à? Có đẹp trai hay không?” Bé trai chưa từ bỏ ý định, đặt câu hỏi lần nữa. Bảo Nhi nhíu mày một cái, “Tiểu Khải, hãy im lặng và ngồi xuống, không cho nói nữa.”
Tiểu Khải hướng cô làm mặt xấu, bắt đầu ở phòng học chạy loạn, “Không cần. . . .