Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đêm Săn Xuân Sắc

Đêm Săn Xuân Sắc

Tác giả: Kim Bích

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134651

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/651 lượt.

. Cô giáo không nói, Tiểu Khải cũng không đi học. . . . . .”
“Tiểu Khải!” Bảo Nhi đuổi theo.
“Không lên lớp, không lên lớp, hôm nay không lên lớp, cũng. . . . . .” Tiểu Khải vừa hô vừa gọi, ngay sau đó mọi người cũng cảm thấy rất thú vị, rời khỏi chỗ ngồi chạy loạn.
“Các em . . . . . ngồi xuống mau a. . . . . . Tiểu Khải, không được chạy đi!” Bảo Nhi thấy Tiểu Khải lao ra khỏi phòng học, khẩn trương đuổi chạy ra. Cô đuổi đến trước cửa, lúc này bên ngoài chợt truyền đến tiếng thét chói tai của hiệu trưởng, chỉ thấy các thầy, cô giáo ở các phòng học khác toàn bộ lao ra.
“Thế nào? Bảo Nhi, xảy ra ra chuyện gì?” Một cô giáo hỏi hỏi. Bảo Nhi lắc đầu, vội vàng cùng mọi người đi ra ngoài tìm. Vừa ra đến bên ngoài, trường hợp kinh người làm nhiều người toàn bộ hít hơi, sững sờ ở tại chỗ. Chừng mười mấy cỗ xe màu đen dừng ở cửa trường, hai mươi mấy người mặc tây trang màu đen, mang theo kính đen đứng tán ra , mọi người nghiêm túc giữ lấy một địa điểm xác định, giống như đang bảo vệ một vị thần thánh nào đó. Bảo Nhi vừa thấy này khung cảnh phô trương, lập tức phát giác có cái gì không đúng, vừa muốn xoay người chạy trốn, chỉ nghe thấymột tiếng vang truyền đến.
“Bảo Nhi!”
Trời ơi! Cái âm thanh này. . . . . . Bảo Nhi ngơ ngẩn, không cách nào nhúc nhích, vì đó chính là âm thanh mà cô mong nhớ ngày đêm a! Nhiều người nghe thấy tên của Bảo Nhi, kinh hãi lùi sang hai bên, bóng dáng của cô rất nhanh bị phát hiện ra. Lưng cô đưa về, đôi chân không cách nào di động. Lương Bằng Uy một thân tây trang màu đen, ngẩng đầu mà bước về phía cô, “Bảo Nhi, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”
Anh . . . . . Tìm cô. . . . . .Thật không dễ dàng lấy lại được dũng khí, Bảo Nhi từ từ xoay người lại, vừa thấy Lương Bằng Uy , cô che miệng lại, toàn thân không cách nào khắc chế run rẩy. Thật sự là anh ấy, thật sự là anh. . . . . .Lương Bằng Uy đến trước mặt cô, một đôi sâu con mắt tràn đầy trìu mến nhìn cô, “Bảo Nhi, anh cuối cùng cũng tìm được rồi.”
“Tại sao. . . . . . Tại sao anh lại xuất hiện tại nơi này. . . . . .” Bảo Nhi quả thật không thể tin được, rất sợ đây chỉ là một giấc mộng. Bỗng chốc, sắc mặt anh biến đổi, dịu dàng chuyển thành trách cứ, “Còn dám hỏi tại sao? Lá gan em ghê gớm thật, lại dám lừa gạt anh mang tiểu Hàng không chào mà đi, xem anh sẽ dạy dỗ em như thế nào!” Nói xong, anh ôm lấy eo cô, đi về phía xe.
“Này! Anh làm gì thế? Thả tôi xuống!” Động tác thình lình xảy ra làm Bảo Nhi sợ, cô hốt hoảng giãy dụa lấy.
“Bình tĩnh! Cái người phụ nữ ghê tởm này, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho em.”
“Đừng! Thả tôi xuống! Người….cứu. . . . . .” Ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có, cô đã bị anh đẩy mạnh vào xe . Lương Bằng Uy cũng lên xe, Bảo Nhi chuẩn bị mở cửa bên kia , lại bị anh một tay bắt được, “Lái xe!”
Xe lập tức đi, các chiếc xe khác cũng đi theo, trường hợp kinh người, rất nhanh truyền khắp cả thôn.
“Đừng! Tôi không muốn đi theo anh, mau dừng xe, tôi muốn xuống!” Bảo Nhi giãy dụa , một đôi mắt tức giận trừng mắt anh. Tay Lương Bằng Uy vẫn giữ chặt như cũ một tay bấn nút cạnh cửa, liền xuất hiện một tấm thủy thinh màu đen ngăn giữa ghế lái và ghế sau, hai bên cửa sổ càng trở nên đen hơn. Trong phút chốc, tất cả âm thanh đều biến mất,không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người. Thủy tinh đặc biệt khiến bên trong nhìn thấy thấy bên ngoài,nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong, ngay cả âm thanh cũng không nghe được. Bảo Nhi cực kỳ khẩn trương, ” Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Đứa bé tôi sẽ không giao cho anh!” Cô thật ngu ngốc, thiếu chút nữa đã quên rồi, anh là vì đứa bé mới đến tìm cô ! Anh căn bản sẽ không thể vì nhớ nhung cô, mà đặc biệt tìm đến cô.Cô a, lại còn bởi vì anh xuất hiện mà cảm động đến muốn khóc, thật là quá ngu rồi !
“Cái người phụ nữ này, nhất định phải làm anh tức chết mới cam lòng sao?” Anh lớn tiếng mắng. Cô cũng không chịu yếu thế, “Nếu như không muốn bị tức chết,anh hãy mau thả tôi xuống!”
“Em. . . . . .” Mới một thời gian không thấy, cô lại có thể trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy , Lương Bằng Uy nhẫn nhịn lửa giận nhìn chằm chằm cô. Bảo Nhi cũng hất cằm lên hung ác trừng lại, trải qua mấy ngày tôi luyện, cô đã trở nên kiên cường hơn.Chỉ cần có thể giữ đứa bé, cô sẽ không sợ anh ta !.Lương Bằng Uy cảm thấy ở cô tràn ngập sinh khí mê người và mắt đẹp, trong nháy mắt tất cả nhớ nhung lại xông tới, tim của anh lại bị cô bắt được lần nữa.Cô vẫn hấp dẫn người như vậy, chắc chắn rằng lòng của anh vĩnh viễn đều không thể bỏ cô đi!
“Bảo Nhi. . . . . .” Anh đột nhiên vươn tay giữ chặt cằm của cô.Cô nghi ngờ nhìn anh, ánh mắt vừa chạm đến trước mắt anh, cả người đều không tự nhiên .Cặp mắt kia làm cô hoài niệm, nó lấy lòng của cô, làm cô động lòng. . . . . .Không khí không tự chủ thay đổi, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lương Bằng Uy cuối cùng cũng không cách nào nữa đè nén, dùng sức hôn cô, điên cuồng đem lưỡi thăm dò, khát vọng cô đáp lại.
“Ưmh. . . . . .” Nụ hôn kích thích quen thuộc mà lòng cô yêu say đắm, cô đã quên mất hai người đang ở


80s toys - Atari. I still have