
Tác giả: Như Thi Vấn
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341309
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1309 lượt.
phát tín hiệu nào báo trước, Trình Vũ Phi bước vào thang máy, quay người lại định cáo biệt Tô Nhất Minh, thì bỗng dưng nhìn thấy anh, nhắm mát ngả người cụng đầu vào tuờng phát ra tiếng binh. Cô kêu lên thất thanh, tay chân loạng choạng chặn lại cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại, nhảy bổ ra đỡ Tô Nhất Minh.
Hành vi không biết xấu hổ của Tô Nhất Minh (2)
Con sói già độc ác trong truyện cổ tích bị giết như thế nào nhỉ? Chẳng phải bị bác thợ săn bắn chết hay sao? Con sói già mở to mắt hau háu nhìn cô bé quàng khăn đỏ truớc mặt, nhưng lại không thể nuốt được vào bụng, tức chết đi được.
Tô Nhất Minh cảm thấy mình sắp tức chết mất. Cô bé quàng khăn đỏ tươi ngon mơn mởn như thế ở ngay trong phòng khách nhà mình mà tên vô dụng như mình mấy tháng nay chỉ biết đứng nhìn, không làm gì được, tức quá là tức. Tất nhiên anh chẳng phải tử tế gì, đã mấy lần anh giả giả thật thật xuất chiêu nhưng lần nào cũng thất bại ê chề. Vị bác sĩ nhân dân cứ kiên quyết nói đầu óc anh có vấn đề, cần phải được quan sát kỹ lưỡng, thế là ngồi yên lặng ở sô pha phòng khách chờ đợi.
Tô Nhất Minh đành một mình trèo lên giường, trở qua trở lại như chiếc bánh rán. Anh không ngủ được bởi vì anh không thể hờ hững với vẻ đẹp ngay trước mặt. Anh không phải là loại đàn ông chay tịnh. Thật ra sống đến từng tuổi này anh chưa gặp một người đàn ông chay tịnh nào. Bản tính của đàn ông là hiếu sắc, chỉ khác biệt ở chỗ năng lực kiềm chế cao hay thấp mà thôi. Còn Tô Nhất Minh không thể chay tịnh mà còn là người đàn ông không biết tự kiềm chế mình. Anh biết rất rõ điểm yếu của mình nên trước nay chưa từng đến những nơi vui vẻ, vì sợ không cẩn thận rơi xuống nước, chỉ rước thiệt vào thân.
Nhưng tình hình hiện thời làm anh vô cùng khổ tâm, chỉ cần nghĩ đến của ngon đang ở phòng khách là anh ngủ không được. Anh nằm trên giường đếm nhân dân tệ, đếm đô la mỹ, đếm thành tỷ phú rồi cũng không tài nào chợp mắt được. Nhưng đó không phải là thử thách gay go nhất, khó khăn lắm anh mới thiếp đi được vài lần, mà lần nào cô bác sĩ nhân dân cũng chạy lại quan sát anh, giở trò lưu manh với anh, khiến anh rạo rực khác thường.
Tô Nhất Minh tiếp tục xảo biện một cách vô cùng thành khẩn “Nhưng những việc tôi làm trong lúc mộng du thường xuất phát từ những khát vọng sâu kín trong lòng, bác sĩ Trình, rốt cuộc tôi đã làm gì vậy? Tôi cũng muốn lắng nghe sự gào thét tận sâu trong đáy tâm hồn mình…”
“…”
Tô Nhất Minh nhìn Trình Vũ Phi sầm mặt đi ra khỏi nhà, lòng vui như mở hội, xem ra bác sĩ nhà ta đang rối tung lên, mà không rối tung sao được khi chuyên môn của cô đang bị chạm tự ái nặng nề.
Tiếc rằng Trình Vũ Phi lại là một bác sĩ rất siêng năng lại chịu học hỏi, khi gặp phải khúc mắc trong nghề nghiệp cô sẽ tự tìm hiểu đến cùng, lập tức cầu viện bác sĩ chuyên môn. Nhìn đồng hồ, cô vội gọi điện cho bác sĩ khoa ngoại não Mục Thuần. Khi chia tay với Mục Thuần, cô đã xoá số điện thoại của anh trong máy. Nhưng chuỗi những con số đó dường như đã ăn sâu vào trong não cô, chẳng cần nghĩ lâu cũng nhớ ra. Sau này cô không gọi cho Mục Thuần lần nào nữa, nhưng bác sĩ khoa ngoại cô quen lại không nhiều, sự việc hiện tại lại gấp gáp.
Điện thoại chỉ reng một tiếng là đã nghe thấy giọng nói ôn hoà ấm áp của Mục Thuần ở đầu dây bên kia, cứ như anh đang chờ cô gọi đến . “Phi Phi, có chuyện gì vậy?”
Trình Vũ Phi ấp a ấp úng thuật lại triệu chứng của Tô Nhất Minh “Chỉ là mộng du đơn thuần ư? Hay có liên quan đến việc người đó bị thương ở đầu?”
Mục Thuần ở đầu dây bên kia trầm ngâm “Là đàn ông hay phụ nữ?”
“Đàn ông!” Lẽ nào có liên quan đến giới tính?
“Bây giờ là sáu giờ sáng, Phi Phi, em đang ở cùng với một người đàn ông?”
“…”
“Hành động kỳ quặc? Phi Phi rốt cuộc là anh ta có hành động kỳ quặc gì?”
“…”
“Phi Phi, em cũng là bác sĩ, em đã gặp trường hợp bệnh nào như thế chưa? Có thể nào như thế không? Anh ta cơ bản là không có bệnh gì hết. Chỉ là giả vờ thôi. Anh ta cơ bản muốn làm một việc mà không cần phải chịu trách nhiệm”.
Trình Vũ Phi cảm thấy không chỉ nhân cách của Tô Nhất Minh mà kinh nghiệm chuyên môn của cô cũng bị sỉ nhục “Không thể nào, chắc chắn là có vấn đề. Tôi sẽ lập tức đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra, chắc chắn sẽ tìm ra nguyên nhân.”
Mục Thuần cũng chẳng buồn đôi co, thực ra anh cũng ít đôi co với ai “Em đưa anh ta đến đi, anh khám là biết ngay”
Trình Vũ Phi đang muốn nói gì đó nhưng bỗng nghe trong điện thoại có tiếng nói nũng nịu của phụ nữ “Mục Thuần...anh lại đây đi...mới sáng sớm anh đã nói chuyện với ai thế? Lại là cô bồ cũ của anh à?”
Là cô vợ bé bỏng của Mục Thuần. Máu nóng của Trình Vũ Phi dồn lên, tim thắt lại, cô lập tức tắt điện thoại, để tay lên ngực trái đập thình thịch trấn an, giống như ăn trộm vừa bị bắt quả tang. Cô bồ cũ…Trình Vũ Phi bị lời nói vô lễ ấy làm cho uất nghẹn, cô miễn cưỡng đè nén phẫn nộ trong lòng nhưng lại không dằn lòng xông thẳng vào nhà Tô Nhất Minh.
“Dậy đi, dậy sớm một chút tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra.” Trình