
Tác giả: Như Thi Vấn
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341300
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1300 lượt.
cam cộng khổ, cùng vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nhưng, anh không muốn cô thương hại... Anh vẫn muốn giữ lại chút tự trọng cuối cùng. Anh không nỡ để cô chịu khổ, cô đã từng là người anh yêu tha thiết...
Xách hành lý lên, Tô Nhất Minh rời khỏi căn phòng như trốn chạy, anh không dám lưu lại lâu, một câu nói, một hành động cũng có thể làm lung lay quyết định mà anh đã suy nghĩ rất lâu...
Ánh sáng luôn xuất hiện vào lúc tối tăm nhất
Tô Nhất Minh trở về Trung Quốc sức lực cạn kiệt. Mấy ngày sau, không ngờ anh nhận được điện thoại của một người tên Lý Thanh, "Tô tiên sinh, tôi là bạn của Nghiêm Hoa, anh ta nói với tôi cần biệt thự của anh đang treo biển bán? Tôi đã xem qua ngôi nhà đó, rất thích bộ bàn ghế bằng gỗ giáng hương, muốn hỏi xem anh có bán không?"
Tô Nhất Minh lắc đầu, "Tỏi chỉ muốn bán nhà, không bán đổ đạc trong nhà. Tôi vất vả bao nhiêu năm trời mới sưu tầm được món đồ quý giá đó, không nỡ bán."
"Nếu tôi mua cả nhà và đồ đạc trong nhà thì thế nào? Tôi đã mời thầy phong thủy đến xem, biệt thự của anh phong thủy rất tốt, nhưng ông ta nói, đồ đạc trong nhà không thể đổi, nếu không sẽ mất phong thủy”
Tô Nhất Minh thầm mắng vớ vẩn, nếu phong thủy tốt thì có đến bước đường cùng thế này.
Tiễn Triệu Quân An ra về thì phó giám đốc đứng bên cạnh liền hỏi Tô Nhất Minh, vẻ không hiểu, "Giám đốc Tô, hai phân xưởng này chẳng phải là anh đang muốn bán sao? Sao bây giờ lại thay đổi ý định?"
Tô Nhất Minh cười đầy tự tin, "Trước đây tôi có nghe Nghiêm Hoa nói về việc chính phủ đầu tư vào thi công cơ sở hạ tầng, đã sớm có sự chuẩn bị để công ty khai thác sản phẩm mới, thị trường mới nhưng tiếc là vừa rồi do gặp khó khăn về vốn nên dự án này không thực hiện được, không có tiền cải tạo, cũng không có tiền khai thác thị trường. Cái tay Triệu Quân An này tôi đã điểu tra rồi, gốc gác lớn lắm, thực lực cũng rất mạnh. Nếu lão ta chịu hợp tác với chúng ta, tôi nghĩ đầu ra sản phẩm không phải chuyện gì lớn."
"Nhưng ông ta có chịu hợp tác với chúng ta không?". Phó giám đốc hoài nghi hỏi anh.
"Có thể lắm chứ." Tô Nhất Minh lại cười, "Chúng ta phải thử xem, nếu không thành thì bán phân xưởng cho hắn ta. Hắn ta gấp gáp khuếch trương mà, cần dây chuyền sản xuất hiện đại như của chúng ta, nguyên khu vực Hoa Đông này tôi biết, dây chuyển sản xuất tiên tiến như chúng ta hầu như không có. Đương nhiên hắn ta có thể vung tiền ra cải tạo dây chuyền sản xuất của mình. Nhưng như thế thì lỡ việc, mất đi cơ hội làm ăn tốt. Con đường nhanh nhất để khuếch trương chính là hợp nhất."
Không ngoài dự liệu của anh, một thời gian sau người đàn ông này lại đến, đồng ý hợp tác với anh một dự án mới, nhưng điều kiện vô cùng khắt khe. Tô Nhất Minh cắn răng đồng ý. Hiện tại đang khó khăn, cứ phải sống cái đã, huống hồ gì hợp tác với người này không chỉ có thể sống mà còn kiếm được khá khả quan, tuy miêng ngon phải dâng cho người khác. Nhưng đợi thời cơ chín muồi, anh có thể hất cẳng hắn ta, làm một mình.
Từ đó Tô Nhất Minh đã hoàn toàn vực dậy được công ty, anh cảm thấy mình vô cùng may mắn. Dù rằng anh biết vận may của anh đến rất vô duyên vô cớ. Nghiêm Hoa tuy là hàng xóm của anh nhưng giao tình giữa hai người rất nhạt nhẽo. Anh thật sự nghĩ không ra vì sao anh ta lại giúp mình.
Mây hôm sau anh gặp được Nghiêm Hoa trong một buổi tiệc chiêu đãi. Tô Nhất Minh thường tham gia những hoạt động thế này, nhưng rất ít gặp Nghiêm Hoa. Theo những tin ngoài lề trong giới của anh, Nghiêm Hoa là một người lầm lì ít nói, khác người, không bao giờ hòa nhập với người xung quanh. Nhưng điểu này không hề cản trở việc rất nhiều người trong giới muốn kết thân với Nghiêm Hoa, kính nể Nghiêm Hoa. Tóm lại, Nghiêm Hoa trong giới làm ăn là một sự tồn tại khác người.
Tô Nhất Minh âm thầm quan sát. Phần lớn thời gian Nghiêm Hoa không nói không rằng ngồi trước bàn tiệc, thỉnh thoảng chào hỏi dăm ba câu với những người đi tới, phần lớn là anh ta lắng nghe, thỉnh thoảng nói chút gì đó, cũng chỉ là những câu khách sáo. Quả nhiên là một cao thủ tính tình kỳ quái, hành tung khác thường.
Tô Nhất Minh cầm cốc rượu đi tới, vào thẳng vấn đề, "Mr. Nghiêm, vô cùng cảm ơn anh, gần đây đã giới thiệu cho tôi hai mối làm ăn lớn."
Nghiêm Hoa thờ ơ gật đầu, "Tôi chỉ là người đưa tin, làm cầu nối thôi.”
"Nhưng rất đúng lúc." Tô Nhất Minh chân thành cảm ơn.
Nghiêm Hoa lại thờ ơ gật đầu, "Tôi biết. Đó là do tôi đã hứa với bác sĩ Trình."
"Bác sĩ... Trình? Bác sĩ Trình nào?". Tô Nhất Minh suýt chút cắn phải lưỡi, nói lắp ba lắp bắp.
Anh mắt Nghiêm Hoa chợt sắc lẹm, "Trình Vũ Phi, anh còn nhớ cô ta chứ? Cô ta gọi cho tôi nói công ty anh gặp khó khăn, muốn tôi cho vay tiền."
Tô Nhất Minh tiếp tục sững sờ.
“Cô ta vay tôi hai triệu rưỡi tệ, nói sau trả dần. Tôi nói với cô ta hai triệu rưỡi chỉ như muối bỏ bể, chẳng thể cứu anh ra khỏi dầu sôi lửa bỏng. Nhưng tôi đồng ý với cô ta sẽ giúp anh vượt qua lúc khó khăn này, tôi nghĩ mình đã làm được, cũng chẳng tốn công