
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 134972
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/972 lượt.
ó thể đem cô ăn tươi nuốt sống. Nhưng, nhưng mà thật sự cô không phải cố ý, ai bảo anh đột nhiên tập kích, điều này cũng không thể trách cô đâu! Đôi mắt to của cô ngập nước nháy nháy, trong mắt đều là ý tứ vô tội.
Vệ Minh Viễn vì việc Hà Tử Nghiệp giành lấy cô gái hắn xem trọng mà căm tức, trong chốc lát lại nhìn thấy một kích hung hăng của Lâm cảnh Nguyệt, nhất thời tự động dùng tay che đi hạ vị, may mắn không phải là hắn! Để cho mày cướp người tao xem trọng, đáng đời! Vệ Minh Viễn có chút hả hê.
Nhưng dù sao cũng là bạn tốt, huống gì lại bị thương chỗ đó, ngỗ nhỡ….Khụ khụ, nên quan tâm một chút thôi! “Này, không có sao chứ?” Vệ Minh Viễn vị lấy Hà Tử Nhiệp hỏi. Nhìn đến mặt của Hà Tử Nghiệp lập tức ngẩng ra, Hà Tử Nghiệp là ai chứ, năm đó khi chiếc bình thủy tinh bị nổ tung trực tiếp bắn mảnh vỡ đến giữa hai chân mặt cũng không đổi sắc, vậy mà bây giờ liền chảy cả mồ hôi lạnh, xem ra thật sự là bị thương không nhẹ.
“Muốn đi bệnh viện hay không ?” Vệ Minh Viễn ghé vào lỗ tai bạn hỏi, trong lời nói dính vào không chút sự nóng nảy.
Hà Tử Nghiệp mím môi không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chú Lâm Cảnh Nguyệt
“Tôi…tôi thật không phải cố ý, Hà Tử Nghiệp.” Lâm Cảnh Nguyệt cũng gấp gáp, khẽ cắn răng đi tới, do dự nắm lấy tay anh: “Đi bệnh viện ?” Đồng thời thận trọng liếc mắt qua Hà Tử Nghiệp, nhìn thật thấp thỏm lại lo lắng, cực giống chú sóc con bị nhốt trong lòng.
Cơn tức giận đầy người trước sự xem xét của cô liền tiêu tán trong khoảnh khắc, nhanh đến Hà Tử Nghiệp cũng không thể tin được. Chính là không thể tha cho cô, lần trước là đá bắp đùi anh, lần này còn trực tiếp đổi thành người anh em của anh! Vậy lần sau là nơi nào? Lần sau cô muốn đá nơi nào? Anh còn có nơi nào có thể chịu nổi sự hành hạ như thế của cô?
Hà Tử Nghiệp đột nhiên đẩy Vệ Minh Viễn, đôi tay bưng chặt gương mặt Lâm Cảnh Nguyệt, môi trực tiếp che kín lên trên. Anh dùng sức thô bạo hôn , hàm răng thỉnh thoảng lại cắn đôi môi mềm mại của cô, cô đau đến cau mày, muốn né tránh lại bị anh giữ chặt. chỉ có thể mặc anh càn rỡ ngang dọc trên môi cô.
“Trừng phat!” sau một hồi lâu, Hà Tử Nghiệp rời khỏi môi cô, chìm giọng nói.
Lâm Cảnh Nguyệt tự biết đuối lý, chỉ có thể hung tợn trợn anh một cái không nói gì, trừng phạt ? Rõ ràng chính là chiếm tiện nghi!
“Ai ? Hai người biết nhau?” Vệ Minh viễn lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện.
Hà Tử Nghiệp không để ý hắn, vươn tay với Lâm Cảnh Nguyệt: “Tôi đưa cô về nhà.” Một cô gái vào lúc hơn nửa đêm chạy loạn đến quán Bar như vậy, anh nên nói cô thật đơn thuần hay là thật ngu xuẩn? Hơn nữa, nếu cô cần đàn ông, một người ưu tú đang ở bên cạnh chẳng lẽ cô lại không phát hiện?
“Tôi vì sao phải đi về.” Cô còn chưa chơi đủ đâu, anh làm rối tung hết, thật đáng ghét!
Hà Tử Nghiệp ném qua một ánh mắt lạnh lẽo, cô lập tức co cổ lại: “Trần Huyễn còn ở chỗ này.” Cô khuất phục trước dâm uy của anh rồi… Dũng khí của cô đâu? Dũng khí đâu?!
“Vệ Minh Viễn, mày phụ trách.” Hà Tử Nghiệp bỏ lại lời này, nhanh chóng bắt lấy tay Lâm Cảnh Nguyệt muốn rời đi, “Đợi chút, đợi đã nào…” Vệ Minh Viễn vội vàng ngăn anh lại.
Hà Tử Nghiệp lạnh lùng nhìn hắn, còn có chuyện gì ? Vệ Minh Viễn không ngừng rơi lệ trong lòng, hắn cuối sùng cũng biết cái gì gọi là ánh mắt sắc như kiếm rồi, lại còn là kiếm giết người đấy!
“Tao không biết người gọi là Trần Huyễn.” Nhưng hắn thật sự có lý do, không phải cố ý quấy rày chuyện tốt của bạn.
Hà Tử Nghiệp cau mày nhìn vào sàn nhảy quét một vòng: “Người mặc váy xanh dương.” Nói xong lôi kéo Lâm Cảnh Nguyệt cũng không quay đầu lại.
Bước Đầu Tìm Hiểu
“Này, anh làm gì thế?” Hà Tử Nghiệp cường ngạnh đem Lâm Cảnh Nguyệt đẩy lên xe, không nói hai lời liền nổ máy, quen thuộc chạy thẳng theo hướng nhà Lâm Cảnh Nguyệt, Lâm Cảnh Nguyệt khó hiểu nhìn anh, tại sao anh nhất định phải đưa cô về. Tuy nói anh là ông chủ, nhưng thời gian nghỉ ông chủ cũng không can thiệp được mà.
“Này?” Hà Tử Nghiệp nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén đáng sợ, giọng nói âm trầm, giống như gió lạnh tháng ba thổi vào đến xương Lâm Cảnh Nguyệt.
Cô vừa chọc gì anh sao? Không phải chỉ bị thương chút xíu à? Hơn nữa nhìn anh bây giờ cũng đâu có bị sao chứ?! “Hà Tử Nghiệp….” Cô rối rắm, không biết nên nói gì tiếp theo, một lần nữa xin lỗi anh? Nhưng….Cô nhìn ra cửa xe một chút, mặt trăng rất tròn đang tỏa ánh sáng êm dịu, bọn họ nói chuyện vào thời điểm ban đêm như vậy có phải là có chút mập mờ hay không?
“Về sau không nên đi đến những nơi đó!” Cô chưa kịp nghĩ nên nói gì, Hà Tử Nghiệp đã mở miệng, giọng nói kiên quyết. Giống như lời của anh chính là chân lý, Lâm Cảnh Nguyệt nhất định phải nghe theo.
Cô cũng không quá tin và duyên phận, lại may mắn hơn người khác một kiếp sống, như vậy cô có thể hay không vãn hồi lại những gì đã từng có ? Có thể hay không bồi thường lại những tổn thương trong quá khứ mà cô đã gây ra?
Cô đối với việc này rất tin tưởng tuyệt đối không nghi ngờ, cho nên từ sau khi sống lại cô luôn