
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 134945
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/945 lượt.
n tại chỗ, dưới chân như mang theo ngàn cân nặng, một bước cũng không bước được, hồi lâu, âm thanh của hắn chậm rãi theo gió truyền đến trong tai Lâm Cảnh Nguyệt: “ Không có, chưa từng có.”
Sự cương định trong giọng nói khiến một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt hoàn toan tan biến. Tuổi thanh xuân của cô, những gì tốt nhất của cô cũng đã dành cho người đàn ông này, nhưng bây giờ đổi lại hắn nói hắn không yêu cô.
Thật đáng châm chọc. Nhưng cô tự làm tự chịu. Bóng dáng của họ cũng đã biến mất trên sân thượng. Lâm Cảnh Nguyệt rốt cuộc chống đỡ không nổi, chậm rãi ngã xuống, đi rồi. Nàng cái gì cũng không có….
Không chạm vào mặt đất kiên cố, lại truyền đến âm thanh gào thét, thân thể cũng nhanh chóng hạ xuống. Lâm Cảnh Nguyệt kinh hoảng mở mắt, đập vào mắt nàng không phải là khoảng sân thượng làm nàng tan nát cõi lòng mà là tầng tầng những ô kính thủy tinh, dưới sự phản xạ của ánh mặt trời đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Lâm Cảnh Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, trong lòng lại có một chút cảm giác được giải thoát. Cứ như vậy mà chết cũng tốt, cái gì cũng không cần chịu đựng, cái gì cũng không cần suy nghĩ, cũng sẽ không bao giờ đau lòng nữa.
Hình ảnh cuối cùng bỗng dưng lóe lên trong đầu là gương mặt một người đàn ông khác, tuấn mỹ, bá đạo: “Lâm Cảnh Nguyệt, tôi cho phép em chơi, nhưng em đừng làm quá, nhớ, em nhất định là của tôi!”.
Khẽ mỉm cười, lời nói tràn đầy bá đạo và tự tin như vậy không ngừng vọng lại. Hà Tử Nghiệp, anh tính sai rồi….Tôi còn không phải là người của anh. Chỉ là….Nếu có kiếp sau, tôi sẽ bồi thường cho anh, bồi thường cho anh cả đời.
Truyền tới bên tai là đủ loại âm thanh la hét cùng hoảng sợ: “A! cứu mạng đi ! có người nhảy lầu!”
"Mau gọi 120! Có người tự sát!"
Lâm cảnh nguyệt khẽ mở mắt, bầu trời xanh thẳm dần dần biến thành đen. Bên trong màu đen hỗn loạn xen lẫn một luồng đỏ sậm, đắc ý lạ thường.
“Lâm Cảnh Nguyệt, con mẹ nó, em đứng lên cho tôi ! Tỉnh lại! em không tỉnh, tôi sẽ để cho em cùng cả nhà thất nghiệp, toàn bộ phải đi ăn xin!” Người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, đôi mặt đỏ ngạch, liều mạng gào thét đối với cô gái nằm trong vũng máu. Mười mấy người cũng kéo không được mình hắn, tư thế hết sức điên cuồng.
"Nguyệt Nha Nhi, em đứng dậy đi . . . . ." Âm thanh của người đàn ông có chút nghẹn ngào, cuối cùng có thể tránh thoát sự níu kéo của mọi người, bước chân lảo đảo vọt nhanh tới bên người cô, bất chấp ôm lấy thân thể be bét máu me của cô: “Chính là tại anh, anh cũng không muốn ép em ! Em tỉnh dậy đi….”
"Nguyệt Nha Nhi. . . . . . Nguyệt Nha Nhi. . . . . ." từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên gương mặt nàng
Thật mát, cũng thật là ầm ỹ. Hà Tử Nghiệp, anh có thể an tĩnh một chút không? ý nghĩ cuối cùng thoáng qua. Thế giới trở nên yên lặng.
Sống Lại Bốn Năm Trước
Toàn thân vô cùng đau đớn, đầu ốc cũng hỗn loạn, Lâm Cảnh Nguyệt cố gắng mở hai mắt, lọt vào trong mắt là một mảnh trắng, nhàn nhạt mùi thuốc khử trùng quanh quẩn bốn phía, không cần nghĩ cũng biết đây là bên trong bệnh viện.
Nhưng tại sao mình còn chưa chết ? Độ cao của tầng thượng công ty không thể nghi ngờ, mà mình lại từ chỗ đó rơi xuống, lại không có chết ? Lâm Cảnh Nguyệt cười châm chọc, chẳng lẽ tai họa thật sự do trời hay sao ?
Còn chưa kịp tiếp tục suy nghĩ, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra. Giọng nói oang oang của Trần Huyễn lập tức rưới vào lỗ tai: “Ô ô…Cảnh Nguyệt à ! Bạn cuối cùng cũng tỉnh ! Bạn làm cho mình sợ muốn chết ! Tại sao lại đột nhiên té xỉu chứ !”
Té xỉu ? Đây là việc gì chứ ? Lâm Cảnh Nguyệt móc móc lỗ tai. Cô không nghe lầm chứ ?
Lâm Cảnh Nguyệt nâng trán thở dài, tình huống lúc này thật không bình thường, nếu Trần Huyễn nói là sự thật, như vậy cô rất có thể đã gặp được hiện tượng đảo ngược thời gian, nói một cách đơn giản chính là sống lại ! Chỉ có điều, ngay cả như vậy, không nghĩ cái tính tình này của Trần Huyễn cũng không hề thay đổi.
Bác sỹ bị hù dọa bởi âm thanh thê thảm của Trần Huyễn, vội vàng chạy tới phòng bệnh Lâm Cảnh Nguyệt, ngay cả nút áo choàng cũng chưa kịp cài hoàn chỉnh. Nhìn thấy như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt phì cười. Chợt phát hiện cuộc sống còn rất nhiều điều thú vị, mà lúc đó trong mắt mình chỉ có một Hàn Mộ Vân, cũng chưa từng nhìn đến những cái khác, có lẽ mình đã bỏ lỡ rất nhiều.
“Khó chịu chỗ nào?” Bác sỹ cúi đầu kiểm tra, vừa vội vàng hỏi. Lâm Cảnh Nguyệt còn chưa kịp trả lời đã bị Trần Huyễn chen ngang: “Cô ấy, cô ấy bị mất trí! Bây giờ là năm nào tháng nào cũng không biết!” Trần huyễn kích động trừng mắt nói, dáng vẻ thật sự muốn nhào tới bên người bác sỹ để trình diễn tiết mục cầu xin bác sỹ cứu lấy Cảnh Nguyệt.
Mất trí nhớ ? Bác sỹ cau mày, chỉ sang Trần Huyễn hỏi Lâm Cảnh Nguyệt: “Cô ấy là ai ?”
Lâm Cảnh Nguyệt không chút do dự đáp: “ Là đồng nghiệp của tôi, Trần Huyễn.”
Bác sỹ quay đầu nhìn Trần Huyễn, Trần Huyễn gật đầu một cái: “Đúng.”
“Vậy hôm nay là ngày mấy tháng mấy ?”
“Ngày 12 tháng 7”. Lâm Cảnh Nguyệt bìn