
Tác giả: Triêu Tiểu Thành
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341530
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1530 lượt.
đứa này, về sau anh không bao giờ muốn nữa!
Cứ như vậy, bốn năm trôi qua.[ thời gian qua mau a = ='>
Chúng ta hãy cùng đi theo bước chân của thời gian đến bốn năm sau đó.
Vào mùa đông, ngày hai mươi tư tháng mười hai, trước đêm Giáng sinh.
Sáng sớm sáu giờ, cửa phòng ngủ chính của Đường gia vang lên một trận tiếng đập cửa, cùng với một giọng nói thanh thúy ngây thơ.
“Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Không có người quan tâm, bạn nhỏ trầm mặc, sau đó nâng tay tiếp tục gõ cửa.
“Bố ơi, mở cửa đi ạ, con biết mẹ ở bên trong.”
“......”
Trong phòng ngủ, Đường Dịch buồn bực mở to mắt.
Sau bức màn ngăn cách thế giới bên ngoài trời vẫn còn tối đen, Đường Dịch nhu nhu ẩn ẩn huyệt thái dương đau nhức, nâng tay cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường nhìn nhìn, không nhịn được khóe miệng run rẩy một trận.
Lúc này mới biết bây giờ là mấy giờ...... Tiểu gia hỏa kia ngày nào cũng gõ cửa sớm như vậy làm gì chứ, nó không buồn ngủ sao? Thật sự không có một chút thói quen nán lại giường nào hả!
Kỉ Dĩ Ninh vốn ngủ không sâu, nghe được tiếng đập cửa cũng dần tỉnh lại, lập tức muốn thoát ra khỏi vòng ôm ấp của Đường Dịch,“Em đi xem con.”
Đường Dịch càng ôm chặt Kỉ Dĩ Ninh vào ngực mình hơn, chưa tỉnh táo lắm nên giọng nói vẫn còn chưa rõ ràng:“Đừng đi quản nó......”
Kỉ Dĩ Ninh bật cười,“Cục cưng ở bên ngoài gọi anh, anh cũng không đau lòng sao?”
Quả thật, không thể đau lòng......
Đương nhiên, sự thật này trăm ngàn lần không thể nói ra ......
Đường Dịch ba phải cái nào cũng được hàm hồ một tiếng, nhưng trong lòng thì đang rất thất vọng.
Thử nghĩ năm đó, khi đối mặt với Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh luôn là một cô gái xấu hổ ngượng ngùng, cô luôn cảm thấy Đường Dịch cách cô rất xa xôi. Tuy nhiên, từ sau khi có cục cưng, chỉ cần Đường Dịch dám có thái độ cường ngạnh dọa cục cưng khóc, thì kính sợ của Kỉ Dĩ Ninh với anh liền sụp đổ, biến mất, cuối cùng quả thực là ngay cả một tí tẹo cũng chẳng còn, chẳng còn hình thượng nhu thuận nào hết, ôm cục cưng liền ngang nhiên đối lập với anh, gằn từng tiếng nói với anh ‘Em không cho anh làm thế với con’, cuối cùng quả thực là đã hoàn toàn kéo lại khoảng cách với Đường Dịch.
-- tâm lý của các bà mẹ thật là vĩ đại, nghe nói đều là như vậy.
Đường Dịch ôm chặt cô, thay đổi loại phương thức dỗ dành cô:“Lòng anh đau con, nhưng càng đau lòng em hơn. Ngày hôm qua chúng ta ngủ muộn như vậy mà......”
“......”
Kỉ Dĩ Ninh không nói nổi câu gì, sắc mặt bỗng hồng lên,“Không phải đều là anh làm hại sao......”
Đường Dịch thừa thắng xông lên:“Cho nên, không cần đi quản nó, quản gia và những người khác sẽ chăm sóc tốt cho nó mà.”
Ngay khi Đường Dịch đang vui mừng, một giọng nói trẻ con lại vang lên ở ngoài cửa.
“Bố ơi, có một người vĩ đại từng nói với con một câu như thế này ạ.”
Đường Dịch bình tĩnh, quyết tâm không để ý tới nó.
“Người vĩ đại đó có một câu danh ngôn, tính kế trong ngày vào sáng sớm, là đàn ông thì phải dậy sớm.”
Đường Dịch tiếp tục bình tĩnh, không để ý tới nó.
“Bố ơi, người vĩ đại đó chính là bố đấy ạ.”
“......”
Đường Dịch rốt cục không thể bình tĩnh được nữa.
Đường Duẫn Ngân! Trước kia là vì con luôn muốn ôm mẹ ngủ nên bố mới dạy như thế! Bây giờ con ngủ một mình rồi ai muốn con dậy sớm như vậy chứ? Hai vấn đề khác nhau có hiểu không hả!
Đúng, bạn nhỏ của chúng ta tên là Đường Duẫn Ngân.
Nói đến tên của vị tiểu thiếu gia ở Đường gia này, còn có một câu chuyện nhỏ thế này—
Năm ấy Kỉ Dĩ Ninh trải qua rất nhiều phong ba thật không dễ dàng mới có được một đứa con, buổi tối ngày đứa bé được sinh ra đó Kỉ Dĩ Ninh không kìm được lòng mà bật khóc trước mặt Đường Dịch, trường hợp này rất cảm động, mọi người ở đó đều xúc động lau nước mắt.
Kỉ Dĩ Ninh là một người truyền thống, cảm thấy đứa bé này chính là được trời ban cho mình, vì thế nhất thời mở miệng yêu cầu:“Đường Dịch, đứa bé này gọi là Đường Thiên Tứ nhé......”[2'>
[2'> Thiên Tứ: Trời ban, trời ban thưởng cho, tên này có vẻ nhà quê, thường dùng từ thế kỷ trước rồi.
“......”
Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh......
Đường Thiên Tứ......
Đường Dịch bỗng cảm thấy toàn bộ linh hồn của mình từ đầu tới đuôi đều bị sấm đánh một lần. Kỉ Dĩ Ninh, phong cách văn nghệ của em đâu rồi? Kiến thức triết học của em đâu hả? Phong cách nông dân này thật sự không thích hợp với em đâu nhé......
Chưa được như ý muốn, Kỉ Dĩ Ninh lại nước mắt lưng tròng nhìn anh truy vấn:“Được không? Hả? Có được không?”
“......”
Cô vừa trải qua đau đớn, khó sinh, bây giờ Đường Dịch thực sự không dám kích thích cô nữa.
Bạn Đường Thần Duệ ra tay đúng lúc cứu nguy, tích cực khen ngợi:“Tên rất hay! Dĩ Ninh nói rất đúng! Tên này quả thật nhân trung long phượng!” (Nhân trung long phượng: rồng, phượng trong loài người, ý muốn nói là hơn người.)
Biến!
Chính anh cũng họ Đường đó! Tên hay như vậy sao không giữ lại cho con anh đi?!
Đường Dịch thực sự không thể tiếp nhận được cái tên cổ lỗ của thế kỷ trước như thế, vừa nghĩ đến tiểu thiếu gia của Đường gia tên là Đường Thiên Tử, khóe miệng Đườ