
Tác giả: ZiZi.7
Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015
Lượt xem: 134210
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/210 lượt.
Mình tên là D (giấu vần hé ;)) sinh năm 94,là boy 100% : P ,mình là người sg, vừa mới đậu đh và hiện đang đi học tại 1 trường khá có tiếng ở sg.
Mình xin kể chuyện ba mẹ trước vì có ba mẹ mới có chúng ta mà, hì hì. Ba mình 46t (sn 67) và hơn mẹ 2 tuổi. Ba mẹ là người cùng xóm, yêu nhau và kết hôn trong sự ngăn cản của gia đình 2 bên, năm 26t ba lấy mẹ và 1 năm sau là có mình B| - ko ăn cơm trước kẻng j đâu nhá. Mẹ mình là 1 ng phụ nữ đẹp, hiền, yêu thương chồng con hơn cả bản thân, sống hiền lành với mọi người, nhưng ông trời lại bất công với mẹ : \' ( - mẹ mình bị bệnh tim rất nặng từ khi chập chững biết đi, sống những ngày tháng ít sinh hoạt, vui chơi như những đứa trẻ khác và khi ba mẹ đem lòng yêu thương nhau thì tất nhiên gia đình 2 bên cản trở vì gia đình bên nội có mình ba và rằng mẹ bị như vậy thì sẽ ko bít ngày nào bệnh mẹ trở nặng. Khi mẹ mang thai, ba mình nhất quyết đẻ (sinh) mổ nhưng mẹ khăn khăn không chịu, đến khi lớn mình mới biết mình mang trong mình là tình yêu thương và...1 nửa mạng sống của mẹ (Chap này mình viết gần 2 ngày trời, vì khi viết mình cứ sụt sùi ^ ^ ^ ^ ^ ^) . Mình sống trong sự đùm bọc và yêu thương của ba mẹ cùng theo đó là tiếng của máy trợ tim trong lồng ngực mẹ, mình và ba chỉ mong mẹ sống thật lâu và hp nhưng ông trời bất công lắm ạh...
Vào năm mình học lớp 8 thì bệnh tim mẹ trở nặng và đêm đó, mẹ mê man và được chở vào viện trong hoàn cảnh tim đập yếu, loạn nhịp và có cả lúc dừng lại, ba mình sắp xếp mọi công việc (với vốn và sự bương trải thì ba mình đã xây được vài nhà nghỉ, quán cf và 1 cái ks ở cái đất sg này) ở bên chăm sóc mẹ hơn 2 tuần trời, mình xin ba cho nghỉ học để bên mẹ, ba đồng ý nhưng khi mẹ biết tin mình nghĩ học thì lại khóc nhiều hơn và nói sẽ chết nếu mình nghĩ học : ( : ( : ( .
Và rồi...cái ngày đó cũng tới, sáng đó chẳng biết diễn tả cái ngày đó sao nữa, trời trút 1 cơn mưa dày và âm ĩ, nặng hạt hình như là dành tặng cho những người đang trong hoàn cảnh như mẹ và ba con mình thì phải, buổi sáng mình đi học chiều ghé qua thăm mẹ thì thấy bác sĩ đang nói j đó với ba thì phải, mình vào với mẹ và lát sau ba cũng vào, bên mẹ tới chiều thì mình phải về nhà để ăn uống và làm bài tập. Đêm hôm đó, mình đang nằm trên giường thì nghe có tiếng đt bàn và đầu dây bên kia là ba mình...mẹ mình mất rồi các thím ạh. Cảm giác như mọi thứ đổ dồn và cuộc sống như ko còn j đáng sống nữa. Mình khóc rất nhiều và hối hận và suy nghĩ trước h mình cũng làm cho mẹ khóc, mẹ buồn, cảm giác như mình là thằng khốn nạn và đây là cái giá phải trả vậy, ba mình còn khóc nhiều và lớn hơn mình. Trong những ngày làm đám tang mẹ, ba mình như người mất hồn, chẳng ăn uống j và cứ thơ thẩn cho mãi tới hôm sau ngày chôn mẹ vài bữa - - . Nhiều người ra vào nhà mình viếng mẹ, ba mình thì qùy bất động mắt nhìn vào hư không của mặt đất. Mình thì còn nhỏ nên cũng ko biết phải làm j may mà có cậu em mẹ mình (mẹ mình có 1 anh trai và 1 em trai,cậu 2 thì đã đi định cư ở nước ngoài từ khi mình vừa lọt lòng) , 1 chú bạn nối khố của ba và 2 cô nào đó (chừng 22,23 nhìn rất trẻ) mình chưa từng gặp nhưng lát nửa 1 trong 2 người đó sẽ là bước ngoặc và gắn bó với cuộc sống của mình từ lúc đó tới tận bây giờ.
Sau ngày chôn cất mẹ, hằng đêm mình bước xuống nhà để đi vệ sinh thì luôn thấy ba ngồi trên cái ghế trong phòng nhìn ra cửa sổ và trong tay luôn cầm bức di ảnh của mẹ, mắt mình cay lắm, muốn chạy vào ôm ba, nhưng mình biết rằng, ba cần khoảng lặng để vượt qua và rằng trong thời gian chăm sóc mẹ ba đã phải đau đớn rất nhiều bây giờ ba cần nghỉ ngơi.
Tối 7h thì ba mình gõ cửa rồi nói vọng vào:
- Con thương mẹ thì nghĩ cho mẹ đi, đừng làm những việc như vậy nữa,ba iu mẹ hơn con iu mẹ nên sẽ ko phản bội mẹ, nhà xa trường quá nên phải chuyển tới 1 chỗ gần trướng hơn, ba xây từ lúc con mới biết điểm tuyển sinh, nhưng còn suy nghĩ. Cậu con đông con, lại ở nhà nhỏ, con ko thương cậu àh, để cậu chuyển qua đây sống cho thoải mái và chăm nhan khói cho mẹ con, ba nói ít, con hiểu nhiều, đồ đạc khỏi dọn, sáng ba sẽ vào dọn cho con.
Rùi ba mình bước xuống lầu. Đêm đó mình suy nghĩ về lời ba mình nói và đứng dậy dọn đồ, dẹp gọn gang chỉ trừ những đồ gỗ, vì cơ bản em nhỏ người ( cái này chẳng biết giống ai nữa, vì ba mẹ em đều cao ráo và ba em thì khá là đô con nữa) . Sánh dập đánh răng rửa mặt rồi đi học, cơ bản là hơi đuối tí vì từ qua tới giờ có cái j vào bụng đâu chứ. Em xuống nhà thắp nhang cho mẹ rồi đi học, mà cũng phải công nhận trường em xa nhà vãi đi xe máy mà em còn thấy ngán ngẫm nữa là, lên trường nằm ko. Đang học thì ba em nt địa chỉ để lát qua luôn, khỏi phải về nhà cũ vì cậu em cũng đang chuyển đồ qua luôn. Tan học về đi lang thang ngoài đường cơ bản vì chán các thím ạh, rồi ghé tiệm cơm ăn, rồi lại ghé tiệm net đá FFOL2 vài trận. 5h chiều mình về cái địa chỉ đó, công nhận là gần trường mình thật, cách đâu có 1km mình vào hẽm thì thấy có cái nhà đang có mấy anh chuyển đồ vào thì biết ngay là nhà mới rồi, đi lại gần thì thấy ba mình , 2 chú đứng cạnh thì 1 chú là bạn chí cốt c