
Tác giả: ZiZi.7
Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015
Lượt xem: 134279
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/279 lượt.
âm nhất cho em lúc đó là tiếng ngáy o o và đều đều của Dì, em tách hai miếng thịt đó ra và nhẹ nhàng lấy ngón tay trỏ quẹt nhẹ vào cái khe ấy, lập tức em như cảm giác bên trong 2 miếng thịt ấy còn mềm hơn hẳn và có cái gì đó dính và rít làm em chợt hoảng hồn và rút tay ra, ngay tắt lự em đưa lên mũi ngửi và...Và...ôi thôi...tay em chẳng có mùi gì cả, rõ ràng là em đã chạm vào cái đợm thịt gì đó dính dính, tiếng Dì vẫn thở đều đều. Lúc đó phải nói em hết hứng thú cmnr hay cũng có lẽ là nỗi sợ đã ập đến, sợ 1 cái gì đó mơ hồ và xa xôi, em từ từ đứng dậy, nhìn toàn cảnh vật trong phòng, rồi lại nhìn Dì, sau đó lại cúi xuốnng nhìn khe bím lần chót , nó vẫn ở đó, vẫn múp múp và cộm lên, rất mời gọi. : pudencygirl:
Lúc khi nghe nhỏ khóc thú thật là như trời đất giao mùa vậy, cảm giác nhói đau từ tận đáy lòng, như mình vừa đánh mất 1 điều gì đấy và rằng như nghẹt thở trong phút chốc, khó chịu lắm, lúc đó da gà em còn nổi lên nữa mặc dù không biết vì sao, em ôm nhỏ và chúng em rời khỏi quán, em chuyển sang chở nhỏ đi, chúng em cứ lang thang trên khắp các nẻo đường Sài Gòn, từ sáng cho tới chiều, chẳng thèm ghé lại ăn trưa chỉ vào đổ xăng thui, trong lúc em chở nhỏ ôm em chặt lắm thỉnh thoảng nức nở, lại thỉnh thoảng im im và dụi đầu vào lưng em hít hà, em chẳng biết nói gì, híc thú thật là em chẳng biết nói gì hết, nếu khuyên nhỏ ở lại thì em không thể nào nở vì nhỏ đã mất mẹ rồi, bây giờ nếu nhỏ nghe lời em mà bốc đồng cãi ý kiến ba hay nằng nặc ở lại thì nhỏ sẽ phải xa gia đình, mất thêm người cha mà sự mất mát ấy thì không ai có thể hiểu rõ bằng em vào thời điểm đó, giờ khắc đó và hơn cả là ngày hôm đó...Đến bây giờ nhớ lại mà cảm xúc trong em như trào lên, khó chịu và ray rứt, nhức nhối và bồi hồi nhưng em vẫn không hề hối hận về việc mình đã im lặng, suy nghĩ và quyết định ngày hôm ấy...
...và rằng...bây giờ...
...nhỏ vẫn cười...
Chuyện gia đình nhỏ mà cụ thể là khi ba nhỏ đã quyết định thì không có ai cản nổi, lúc đó em cũng chưa hiểu lí do lắm, chỉ biết là mẹ đó là mẹ kế nhỏ thôi còn lại nguyên nhân sao li dị thì mình chẳng biết, đến bây giờ thì nhiều khi thỉnh thoảng nói chuyện nhỏ mới nói bâng quơ là tại vấn đề về tiền bạc và ba nhỏ không thể bỏ qua, hình như là cô T mẹ kế nhỏ tên T nhé lấy tiền kinh doanh bên đất cát hay sao í mà không báo cho ba nhỏ biết, chung quy là như vậy đới.
Ngày nắng nóng của tháng 7 với cái tiết trời như thiêu đốt lòng dạ và cả khơi dậy nhiều hoài niệm trong tâm hồn của biết bao nhiêu người thưở ấy, đó là ngày nhỏ bay, bạn bè của chị nhỏ, của tụi em và vài người bạn của ba nhỏ đến tiễn, nhỏ cứ nắm tay em, run run và lạnh ngắt cho tới cả khi sắp phải bay nữa, ôm ấp, cưng nựng, hôn hít đủ cả nhưng tất thẩy hình như vẫn chưa đủ, chưa đủ với em và với cả nhỏ. Đến lúc nhỏ bay, càng khóc lớn hơn làm chị và ba nhỏ phải dỗ hết lời, tất cả bạn bè và đi đầu là em chạy theo níu kéo, khóc lóc và cả la rất là to nữa, náo động cả sân bay Tân Sơn Nhât hôm ấy, tụi em và nhỉ ôm nhau khóc rất nhiều, ôn nhau thật chặt như không thẻ tách rời, ba nhỏ thấy vậy thì cũng quay đi em thiết nghĩ như bác ấy không kìm được nước mắt vậy. Nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn, níu kéo mãi thì cũng phải rời xa, nhỏ khóc lóc, em ôm ấp, nhỏ la lớn em hứa hẹn, tất cả tới bây giờ em vẫn không quên "như chưa bao giờ có cuộc chia li". Máy bay cất cánh, tất cả chúng bạn buồn bã, con gái thì khóc lóc, em thì thơ thẩn như người mất hồn, mất mác 1 cái gì đó quá nhanh và khó có thể níu giữ như kiểu sức người có giới hạn và rằng...có níu kéo thì người cũng xa, bóng dáng ấy nay xa mịt mù.
Trước khi nhỏ đi, em và nhỏ thống nhất chia tay và vẫn giữ liên lạc với nhau, đứa nào láo làm ...chó, sét đánh tét đầu...thống nhất chỉ yêu nhau cho tới khi nhỏ rời sân bay và không níu kéo gì nữa, lời đề nghị xuất phát từ nhỏ, nhỏ muốn em đừng nghĩ tới nhỏ nữa, hãy nhớ về nhỏ như 1 kỉ niệm đẹp và hãy luôn coi nhỏ như một người bạn, một thưở dại khờ của thời xuân trẻ, 1 tình yêu đẹp và hãy xem đó như là 1 kết thúc thật đẹp và ấn tượng trong cuộc đời của hai đứa và nhớ là" đừng bao giờ quên em và quên chính bản thân anh thưở đó, cái thưở mà em còn bên anh, còn iu thương anh, cái thưở mà chúng mình sống trong những mơ ước và nồng ấm yêu thương cùng nhau,cùng ngồi cạnh bên nhau mỗi ngày, anh nhé, em...em sẽ luôn yêu anh và em sẽ không bao giờ quên anh đâu". Có thể lời văn của mình lúc này hơi lủn củn, mình chẳng muốn giải thích gì thêm, mong các thím hãy 1 lần đặt mình vào tâm lí người trong cuộc để hiểu, chân thành và sâu sắc.
Sau khi tiễn nhỏ đi, cả tuần sau đó em vẫn như người mất hồn, cứ thơ thẩn như thằng điên, trong đầu thì cứ thấp thoáng hình bóng nhỏ, cứ nghĩ về lúc nhỏ khóc và đứng nhìn em, em hồi tưởng lại tất cả các kỉ niệm mà chúng em đã có mọi lúc, mọi nơi và hầu hết thời gian, biết em bị stress nặng nên Dì lo lắng lắm, gọi điện thoại cho ba tứ tung cả lên, ba đòi bay vào các kiểu để lo lắng và chăm nom cho em nhưng cứ hễ ba gọi cho em thì em cứ