
Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Tác giả: Anh Tử
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341690
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1690 lượt.
đã tự thề với mình rằng, sau này nhất định phải thoát ly khỏi đây, ít nhất cũng phải tiến được vào khu vực nội thành. Sau này khi yêu Lý Dương, nhìn thấy các anh chị khóa trên ra trường trụ lại thủ đô kiếm sống cũng chẳng dễ dàng gì, thân phận bị coi rẻ như cóc nhái, nên khi có cơ hội, cô liền ra sức ủng hộ Lý Dương chuyển về Thanh Đảo, bởi cô nghĩ trở thành người nổi trội trong thành phố nhỏ bé này có lẽ cũng đơn giản hơn.
Hai năm đầu Lý Dương đi làm, đương nhiên là không có khả năng mua nhà. Lúc đó, ngoài tiền thuê nhà luôn nằm trong dự tính ra, anh đã tiết kiệm chi phí sinh hoạt tới mức tối đa, ngay đến xà phòng tắm hay bàn chải đánh răng cũng phải so giá chán chê rồi mới quyết định mua, nhưng bởi thu nhập của một nhân viên trẻ như anh quá thấp nên bất kể cắt giảm chi tiêu thế nào thì mua nhà vẫn là điều hết sức xa vời. Điền Ca may mắn hơn khi được nhận vào khoa siêu âm của một bệnh viện lớn. Khi công việc ổn định, hai người đã ra phường làm giấy chứng nhận kết hôn khi trong túi chỉ còn đúng năm nghìn tệ để sắm sửa đồ dùng sinh hoạt, vì hạnh phúc mà chấp nhận sống quay quắt nghèo khổ.
Trong năm thứ ba Lý Dương đi làm, cơ quan từng có một đợt mua nhà trả góp danh cho nhân viên. Tiếc là hệ số lương của anh thiếu mất 0,5 nên để tuột mất căn hộ ở ven biển với diện tích 86m2. Khi đó lãnh đạo đã an ủi rằng: “Cậu vẫn còn trẻ lại là người có tiền đồ, sau này nhất định sẽ còn có nhiều cơ hội, tính toán gì một căn hộ nhỏ? Đàn ông con trai nên có lý tưởng cao xa, đừng quá lưu tâm đến chút lợi ích trước mắt”. Lý Dương cũng nghĩ như vậy nên không quá bận tâm đến chuyện này, anh chỉ buồn rầu chút xíu rồi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, vui vẻ trở về với quỹ đạo quen thuộc của mình.
Cứ ở mãi nhà thuê, nhiều lúc muốn mua sắm thêm đồ đạc hay trang trí nhà cửa cũng phải lưỡng lự. Đầu tư tiền bạc cho nhà thuê không khác gì việc ném tiền xuống nước, phí công nhọc sức mà chẳng được tích sự gì cả. Ví như có lần, Lý Dương và Điền Ca chi hơn một nghìn tệ làm bức tường nghệ thuật trong phòng ngủ, ai ngờ mới hết một năm, chủ nhà đột nhiên đòi nâng giá thuê nhà lên 50%. Tiếp tục ký hợp đồng hay không đây? Hai vợ chồng cùng nhau bàn tính, họ muốn ở tiếp nhưng do áp lực kinh tế quá lớn nên đành phải đi thuê nhà khác, phí hoài cả bức tường nghệ thuật vừa làm. Hay có lần hai người đi tản bộ, bắt gặp một cái bình sứ trông hay hay, Lý Dương muốn mua nhưng Điền Ca lại chần chừ một lát rồi gạt đi: “Bình hoa đắt như vậy mà làm gì, nhỡ nay mai phải chuyển nhà nữa, va chạm đỗ vỡ đâu đó, chẳng phải đáng tiếc ư?”.
Thấy quần áo của Điền Ca toàn nhồi nhét trong thùng giấy hết ngày này sang ngày khác, trông vô cùng tạm bợ nên Lý Dương muốn mua thêm tủ áo. Điền Ca vội nói khéo: “Chịu khó tạm bợ một thời gian, đợi đến khi mình có nhà riêng thì mua hẳn tủ gỗ xịn cho sướng!”.
Thời kỳ thuê nhà, bất kể cái gì cũng như là “đối phó”, sống đối phó, chuyện này đối phó, chuyện kia đối phó. Cảm giác đó thật chẳng dễ chịu chút tí nào. Không chỉ vì sợ lãng phí không dám sắm thêm vật dụng trong gia đình mà đồ dùng của chủ nhà để lại cũng nay hỏng mai hư, thành thử lúc sử dụng cứ phải rón rén cẩn thận. Bình nóng lạnh lúc thì nóng phỏng da lúc thì lạnh ngơ ngắt, qua mấy hồi khua môi múa mép với chủ nhà, quả thực họ cũng tìm người sửa chữa mấy lần, nhưng cuối cùng đâu cũng lại vào đấy. Lại còn cái vòi nước sống dở chết dở trong bếp, mỗi lần động vào nó là y như rằng có chuyện. Thế nên lúc nào Điền Ca cũng dặn đi dặn lại Lý Dương: “Anh nhẹ tay một chút, trong hợp đồng chủ nhà ghi rõ, đây là hàng hiệu những mấy trăm Đại dương[2'> đấy. Nhỡ làm hỏng là phải bồi thường theo giá đó, vợ chồng mình có đến nổi không?”.
[2'> Một loại tiền tệ thời xưa.
Ngán ngẩm cái cảnh ăn nhờ ở đậu đến tận cổ nhưng mà hai vợ chồng vẫn phải chấp nhận nỗi đau khổ của việc thuê nhà thôi chứ biết làm thế nào.
Đến năm thứ tư Lý Dương ở Thanh Đảo thì gia đình nhỏ bé của anh trải qua hai việc lớn.
Một là, Điền Ca có thai. Mặc dù, về tư tưởng và tâm lý cùng với điều kiện kinh tế, thì họ chưa có sự chuẩn bị tốt để đón thêm thành viên của gia đình, nhưng người xưa chả nói “con cái là lộc trời cho” nên hai vợ chồng nỡ lòng nào từ chối. Khi ấy, thu nhập của hai vợ chồng cũng khá hơn so với mấy năm đầu, nhưng do có nhiều việc phải lo nên số tiền họ dành dụm chẳng được bao nhiêu. Vì tương lai của đứa con bé bỏng, hai vợ chồng trẻ nỗ lực kiếm thêm tiền, lại dè sẻn chi tiêu, tiền lương, tiền thưởng, tiền làm thêm giờ, một xu cũng không bỏ. Khi Ni Ni bé bỏng trong bụng của Điền Ca được sáu tháng, thì họ cũng để dành được một vạn tệ. Lúc đó, vừa khéo tới kỳ hạn thuê nhà, trong khi dự án mua nhà trả góp lần thứ hai của cơ quan Lý Dương vẫn xa lắc xa lơ, nên hai người hạ quyết tâm mua nhà. Nhưng hồi đó, giá nhà tại Thanh Đảo đã lên đến bốn năm nghìn tệ, một căn hộ second-hand rộng 60m2 cũng mất đứt ba mươi vạn tệ, lấy đâu ra tiền thủ phó để trả đây?
Lý Dương an ủi Điền Ca rằng:
- Em cố chờ thêm hai năm nữa nhé, đến lúc hai vợ chồng mình dư dả rồi thì mua hẳn căn hộ rộng rãi nào