
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 134975
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/975 lượt.
Ngôi biệt thự màu rêu
Đó là một buổi sáng cuối tháng Mười, trời có sương và hơi se lạnh. Cả con phố nhỏ vẫn ngủ im lìm, chỉ có hàng cây là cựa mình thức giấc theo tiếng lá bay xào xạc. Trong không khí ẩm ướt của ban mai thoang thoảng hương ngọc lan khiến ai đi qua đều cảm thấy thanh tịnh lạ lùng. Dọc hai bên phố là hai hàng xà cừ cổ thụ cao lớn, thân cây chằng chịt những vết sẹo. Những tán lá vươn cao đan vào nhau thành tầng tầng lớp lớp. Mùa hè, đứng từ dưới đường nhìn lên sẽ thấy hàng trăm cổng vòm lớn xếp dọc theo con phố nhỏ, hiếm hoi lắm mới có một tia nắng lọt qua, chiếu xuống mặt người.
Làm bạn với hàng cây và con phố là những ngôi biệt thự cũ kỹ với tường rào sắt cao, những khoảng sân vườn lớn. Trong mỗi mảnh vườn đều có vô số những chậu hoa, cây cảnh, có mảnh vườn còn đặt cả hòn non bộ, bàn uống trà và những chiếc xích đu xinh xắn. Đâu đó có tiếng chim hót vọng ra. Những ồn ào của xe cộ và phố xá dường như chẳng bao giờ lọt được tới đây.
Lúc này, đứng trước cổng ngôi biệt thự ở cuối con phố là một cô gái ăn mặc quê mùa, nước da hơi đen, hai hàng lông mày rậm, đôi mắt to và sâu, nhìn lâu sẽ thấy có cảm giác buồn bã, u uất. Cô gái này chỉ chừng ngoài hai mươi tuổi, mặc chiếc áo sơ mi trắng đã ngả màu, tay xách theo một túi du lịch xanh da trời cũng có vài chỗ đã sờn rách.
Cô gái đứng trước cổng sắt lớn của ngôi nhà rất lâu, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn lên vị trí chuông gọi cửa nhưng cứ chần chừ mãi không dám tiến lên. Sau đó, có lẽ cảm giác trời vẫn còn hơi sớm, cô bèn lùi lại, ngồi xuống gốc bằng lăng với dáng vẻ vô cùng mỏi mệt. Ngồi một lúc, cô lấy từ trong túi xách ra một tấm hình nhỏ, cứ thế dán mắt vào nó. Nước mắt chảy ra từ lúc nào, nhưng cô không lau đi.
- Đi, vào đây cháu.
Tiếng người phụ nữ ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô gái. Hai người đi men theo một lối nhỏ lát bằng gạch đỏ ở bên hông ngôi biệt thự.
Mở cánh cửa sắt nặng nề ở phía sau ngôi nhà, người phụ nữ trung niên dẫn cô đi vào bếp, qua một đoạn hành lang ngắn, cuối cùng mở cửa một căn phòng nhỏ tối om ngay gần chân cầu thang. Người phụ nữ vẫy tay ra hiệu cho cô gái đi vào và nói:
- Đây là phòng của bác, sau này cháu sẽ ở đây. Nhà tắm và bếp ăn ở ngay bên cạnh. Cháu rửa mặt mũi đi rồi ra phụ bác dọn dẹp, nấu bữa sáng. Bác chỉ hướng dẫn cho cháu một ngày hôm nay thôi, sáng mai bác sẽ về quê. Cháu ở lại cố gắng nhé!
- Vâng, cháu nhớ rồi! – Cô gái hít vào một hơi thật sâu rồi gật đầu đầy kiên quyết.
***
- Linh, em định làm vậy thật sao? Bé Thiên Ý không thể xa em một ngày được, em biết điều đó mà.
- Nếu sống mãi với em thế này, nó sẽ không có tương lai gì cả. Em muốn cho nó một cuộc sống tốt đẹp hơn.
- Cuộc sống tốt đẹp? Nếu chỉ cần như vậy thì anh tự tin là anh có thể đem lại cho em và Thiên Ý.
- Em đã quyết định rồi. Anh và bác gái giúp em lo cho Thiên Ý ít bữa, em sẽ sớm quay lại.
- Linh…
- Em xin lỗi anh, anh Kiên.
Tiếng mở cửa khiến Linh giật mình thoát khỏi suy nghĩ miên man. Bước vào là người phụ nữ ban sáng đã dẫn cô vào đây, cũng chính là người cùng quê với cô, người đã đồng ý nhường lại cho cô làm người giúp việc trong ngôi nhà này. Cô mang ơn bác ấy. Người phụ nữ quê mùa ấy tên là Hiền.
Bây giờ đang là buổi trưa, cả nhà chủ đã đi ngủ sau bữa cơm do chính tay cô làm để chứng tỏ khả năng của mình. Bác chủ nhà có vẻ ưng ý Linh nên đã đồng ý cho cô ở lại ngay.
- Cháu thấy ở đây thoải mái chứ? – Bác Hiền ngồi xuống đầu giường hỏi, trên mặt có chút lo lắng.
- Tốt lắm bác ạ! – Linh gật đầu cười.
Thấy bác Hiền có vẻ không tin tưởng những lời mình nói, cô lại nói tiếp:
- Cháu thật sự nghiêm túc với việc này. Bác đồng ý giúp cháu, cả đời này cháu phải mang ơn bác.
- Bác không phải muốn nói chuyện ơn huệ gì cả, mà hơn nữa nếu nói chuyện ấy thì bác phải là người cám ơn trước. Vợ chồng ông bà Phương ở đây là người rất tốt bụng, bác không muốn làm việc gì thất đức ảnh hưởng tới họ.
- Những gì cháu nói với bác là sự thật. Nếu bác thương cho hoàn cảnh của cháu thì mong bác giúp cháu.
- Thôi được rồi. Thực ra vì họ tốt bụng nên bác cũng không ngại để cho cháu vào đây làm. Nhưng dù sao người giúp việc thì vẫn mãi là người giúp việc, cơ cực và tủi nhục lắm cháu ạ!
- Cháu hiểu.
- Sáng mai bác sẽ về quê, cháu ở lại cố gắng nhé! Hai bác chủ thì không sao. Bác trai là bộ đội đã nghỉ hưu nhưng cũng đi suốt, còn bác gái thì bận bịu cả ngày với đứa cháu ngoại nên không có thời gian cơm nước và dọn dẹp nhà cửa. Mấy cậu con trai thì trái tính trái nết một chút, cháu chỉ cần nhẫn nhịn là được. Cũng may là một cậu đã ra ở riêng, một cậu cũng đi suốt không về, chỉ có cậu út vẫn còn sống cùng ông bà ấy thôi.
Bác Hiền thở dài một tiếng khi nói tới mấy đứa con chủ nhà, dường như chính bác cũng khó lòng mà chịu đựng được tính nết của những anh con trai nhà này, mà theo bác thì không có được một chút tính tốt nào của bố mẹ cả.
***
Hôm nay, ông bà Phương dậy sớm hơn mọi khi. Chủ nhật, theo thường lệ sẽ là ngày các con của ông bà về nhà đông đủ. Ngoại trừ cô c