
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 134977
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/977 lượt.
ây giờ đã là mùa thu rồi, đang là mùa cưới, cũng nên giục thằng lớn lấy vợ đi là vừa. Có vợ con rồi chắc nó mới tu chí làm ăn, không suốt ngày lang thang, nhậu nhẹt, gái mú nữa.
- Tôi nhắm kỹ đứa thứ hai nhà anh Học rồi, hôm nào mời nhà nó sang đây ăn một bữa cơm, gọi cả thằng Đại về xem ý kiến nó thế nào – Bà Nguyệt vừa ăn vừa nói với chồng.
- Cần ý kiến của nó làm gì! Chắc chắn là con gái nhà người ta hơn hẳn với đám bạn bè ăn chơi của nó rồi – Ông Phương đặt đũa xuống rồi nói tiếp – Cái lũ con gái ấy chỉ giỏi suốt ngày bôi son trát phấn, quần quần áo áo. Bà cứ gọi nó về đây, bắt nó lấy vợ, xem nó có dám cãi lời không?
- Ừ, mà con bé Huyền nhà anh Học khôn ngoan và giỏi chắn vén lắm, phải tay nó mới trị được thằng Đại nhà mình – Bà Nguyệt gật đầu đồng tình với chồng, nhưng rồi như sực nhớ ra gì đó, bà hỏi tiếp – Nhưng mà lần trước tới nhà hàng của nó, tôi nghe nhân viên kháo nhau là nó đang theo đuổi cái cô đầu bếp làm ở đó cơ mà, chắc lại thôi rồi à?
- Con bé Nhật Lệ tôi gặp rồi, cao ráo, xinh đẹp lại có nết, thằng con nhà mình nằm mơ mới lấy được nó – Ông Phương chép chép miệng.
- Sao nghe nói nó bỏ nhà hàng của thằng Đại để sang nhà hàng khác trả lắm tiền hơn mà? – Bà Nguyệt ngẩn ra hỏi lại.
- Bà nghe ai nói? Nó đi chữa bệnh rồi. Nhà nó ở quê, nhưng mà nó mua một căn hộ ở ngay bên cạnh căn hộ của thằng Đại. Dạo đó thằng Đại đi công tác nước ngoài, tôi phải tới trông nhà cho nó mấy bữa còn gì. Khi đi con bé còn sang chào cả tôi, rồi còn gửi con chó ở chỗ thằng Đại, sẽ quay lại lấy sau mà.
- À, ra thế. Thế mà tôi cứ tưởng… – Bà Nguyệt nói thêm – Mà thôi, cứ lấy con gái thành phố cho gần nhà. Lấy gái quê, Tết nhất chạy đi chạy lại hết nhà mình tới nhà vợ, vừa khổ vừa mệt.
- Bà chỉ được cái nghĩ ngắn. Con gái quê thì càng ngoan chứ sao. Tôi là tôi chỉ thích nó lấy con gái quê. Con gái thành phố, nhiều đứa về làm dâu đã cãi bố mẹ chồng như chém chả.
Ông Phương nói xong thủng thẳng đứng dậy, đi ra bàn uống nước, nói với Linh:
- Cháu lên gọi thằng Minh dậy đi. Con trai gì mà sáng cứ nằm ườn ra, không chịu dậy tập thể dục gì cả. Chắc nửa cái ba lô của bộ đội ngày xưa nó cũng chẳng đeo nổi. Gọi nó dậy bằng được cho bác.
- Thời mình đói khổ quen rồi mà ông.
- Thời nào chả có người khổ – Ông Phương nghe thấy vợ bênh con thì quát lại – Cứ sướng quen rồi hư cả người, đến lúc đói rách thì khổ nó chứ khổ ai. Bà toàn bênh con những cái không đâu. Còn thằng Lâm nữa, nó về thì bảo nó học lấy cái nghề khác tử tế hơn đi, tôi không cấm nó đam mê hát hò, nhưng chọn đó làm nghề mưu sinh là không được. Nó đi hát mãi được à, bốn năm chục tuổi đầu thì ai người ta mướn nó hát mấy cái bài vớ vẩn, anh anh em em não ruột nữa.
Biết tính chồng nên bà Nguyệt lặng im, không cãi lại nữa, chỉ khẽ khoát tay ra hiệu cho Linh đi lên lầu gọi con trai xuống.
Linh đi lên lầu. Cô gõ cửa phòng Minh mấy tiếng cũng không có ai đáp lại, có lẽ Minh vẫn còn ngủ say. Minh cũng là người mà sáng qua khi tới đây cô đã gặp ở cổng. Anh chàng cao lớn có đôi mắt sắc lạnh đi chiếc xe mô tô màu đen rất bắt mắt.
Cô đẩy cửa, cửa không khóa. Vừa bước vào, một luồng không khí lạnh toát xộc tới khiến cô rùng mình. Một người đang trùm chăn kín mít từ đầu tới chân nằm trên giường. Thực ra cô biết anh chàng này tới bốn giờ sáng hôm nay mới mò về, nên giờ này dĩ nhiên là đang ngủ rồi. Ông bà Phương có lẽ chẳng bao giờ ngờ cậu con trai út tưởng là ngoan nhất nhà lại luôn trèo cổng trốn ra ngoài lúc nửa đêm và sẽ không bao giờ về trước bốn giờ sáng.
Linh kéo rèm căn phòng cho ánh sáng chiếu vào rồi đặt tay lên chăn khẽ lay:
- Anh Minh, anh Minh.
Không có tiếng đáp lại. Cô lại lay lần thứ hai:
- Hai bác gọi anh xuống ăn sáng kìa.
- Không ăn – Lần này có tiếng đáp lại với giọng ngái ngủ.
Linh lắc đầu ngán ngẩm, một chút cảm giác chán ghét đám cậu ấm cô chiêu này dâng lên trong đầu, lại nhớ tới lời của ông Phương, phải gọi dậy bằng mọi cách, thế nên cô cầm lấy chăn và kéo soạt một cái:
- Anh dậy đi, bác trai nói cậu không chịu xuống thì…
Nhưng lời nói đến đây thì dừng. Trước mắt cô, nằm co ro trên giường là một gã trai mét tám, trần như nhộng, chỉ mặc duy nhất một chiếc quần bé xíu. Cảm thấy lành lạnh, Minh mở mắt ra mới thấy trước mặt mình là một con bé quê mùa, xấu xí không chút ưa nhìn, tay đang ôm cái chăn trắng tinh, miệng há hốc, mắt mở trừng trừng nhìn mình, hay nói đúng hơn là một vị trí nhạy cảm trên cơ thể mình thì vội vàng giật lấy cái chăn rồi hét lên:
- Cút… ra… mau. Chưa thấy con trai cởi truồng đi ngủ bao giờ à?
- Aaaaa… – Giọng Linh hét sau đó còn to hơn. Cô chạy biến ra khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất có thể, để lại phía sau tên con trai mặt mũi đỏ như gấc chín. Lúc đó, mặt cô còn đỏ hơn cả mặt hắn.
Những đứa con trai
Thấy con trai ăn sáng mà mặt mũi cứ hằm hằm, bà Nguyệt ân cần hỏi:
- Sao thế con?
Minh nghĩ tới cảnh mới xảy ra, tự nhiên mặt mũi lại đỏ ửng lên, vội cúi gằm mặt đáp:
- Dạ không có