Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Điều Bí Mật - Phần I

Điều Bí Mật - Phần I

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 134996

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/996 lượt.

mừng rồi ạ!
- Bây giờ bác lo nhất thằng Đại. Có lẽ đây là vấp ngã đau đớn nhất của nó. Dù bác tin nó sẽ vượt qua, nhưng nghe con Huyền nói, ngày nào nó cũng uống rượu. Cái con Huyền cũng là đứa có tình, thằng Đại bị như thế mà con bé vẫn lo lắng, quan tâm cho nó. Nếu không có nó thì thằng Đại giờ này chắc vẫn bị tạm giam… – Ông Phương lại thở dài một tiếng nữa.
Thấy Linh lặng im không nói gì, ông lại thêm vào mấy câu giải thích:
- Người nhà của nó làm công an và trong tòa án nhiều nên đã xin bảo lãnh được thằng Đại ra ngoài chờ điều tra. Nhà bác vẫn giấu bà ấy chuyện này, sợ nếu bà ấy biết sẽ lại càng suy sụp thêm.
- Tối nay cháu sẽ sang thăm anh ấy. Nhưng anh ấy ở đó với chị Huyền ạ?
- Ngày nào con Huyền cũng tới đó cơm nước cho nó xong mới về nhà, nhưng cũng không khuyên bảo được thằng Đại cái gì. Nó bướng bỉnh lắm. Nếu cháu có gặp thì khuyên nó vài câu giúp bác nhé!
- Vâng. Cháu tới đây còn định bàn với bác về chuyện của Như Ý. Mặc dù cháu rất lo lắng cho bé, nhưng thay đổi hoàn cảnh sống liên tục cũng không phải là tốt cho nó. Nếu gia đình vẫn có thể chăm sóc tốt cho con bé được thì cháu sẽ để bé sống ở đây với gia đình. Nhưng nếu khó khăn quá thì cháu sẽ nuôi và chăm sóc bé, đợi tới khi con bé đủ tuổi đi học hãy tính tiếp, ý bác thế nào ạ?
- Như Ý là giọt máu của gia đình bác, dù thế nào thì hai bác vẫn muốn con bé được sống ở đây cùng ông bà, cùng bố và các chú nó. Nhưng chuyện này bác không quyết định được, phải chờ xem ý thằng Đại thế nào đã. Bác không muốn cháu có thêm gánh nặng, cháu còn cuộc sống riêng, rồi còn lập gia đình…
- Cháu không phải là người may mắn trên con đường học hành, nhưng công việc hiện tại của cháu cũng cho cháu một mức lương đủ sống. Còn lập gia đình thì lúc này cháu vẫn chưa có ý định tiến xa hơn với bạn trai của mình. Cháu muốn dành thời gian nhìn Như Ý lớn khôn đã.
- Cậu con trai nào mà lấy được cháu thì thật có phúc. Hay chuyện này cứ để bác bàn thêm với thằng Đại đã nhé! Bây giờ cháu cứ để Như Ý ở đây, bác sẽ bắt nó về nhà để chăm lo cho con bé.
- Vâng. Chiều nay cháu ở đây, ăn cơm chiều xong cháu sẽ về.
- Hay quá! Lâu rồi bác không được ăn cơm cháu nấu.
Ông Phương cười, những nếp nhăn lại hiện ra nơi khóe mắt. Trong đôi mắt già nua đó còn ánh lên một chút niềm vui.






Trận chiến của những bóng hồng
Khi Linh quay lại khu chung cư thì trời bắt đầu đổ mưa. Những cơn mưa đầu mùa không bao giờ báo trước khi nào sẽ tạnh. Có khi mưa đấy rồi lại tạnh ngay đấy, cũng có khi mưa dầm mưa dề hết ngày tới đêm. Linh không thích những cơn mưa khi nó luôn đem lại cho cô cảm giác ướt át và khó chịu vô cùng.
Cô vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy có hai người đang ngồi dựa vào một góc hành lang nói chuyện với nhau. Một trong hai người đó nhận ra cô trước, bằng giọng vui vẻ, anh ta reo lên:
- Sư phụ…
Mặc dù còn hơi kinh ngạc một chút về sự xuất hiện đột ngột này nhưng cô vẫn nhận ngay ra chàng trai đó. Chàng trai hơn tuổi đáng mến luôn gọi cô một cách thành kính là “sư phụ” dù những gì cô dạy cho anh chỉ là tình yêu với nghề đầu bếp mà thôi.
- Vâng. Em làm ở đó mới từ đầu năm nay thôi. Sao tới thăm anh Đại mà lại không vào nhà?
- Bọn chị gọi cửa rồi nhưng không có ai mở. Cửa khóa từ bên trong! – Tường Vi giải thích.
Linh liếc nhìn vẻ mặt của Tường Vi, cô gái này dường như cũng đang lo lắng khi không gặp được Đại, không biết tình hình hiện tại của anh thế nào.
- Hay anh ấy không ở trong nhà?
- Chị có gọi điện thoại, chỉ thấy có chuông vọng ra từ trong phòng, sau đó có người bên trong ngắt cuộc gọi, không nghe máy. Chị đã lên tiếng nhưng anh ấy cũng không chịu mở cửa – Tường Vi nói đầy bất lực.
- Mọi người cứ ngồi chơi một chút đi, để chút nữa em thử sang gọi cửa xem sao! – Linh nhìn ra phía cửa, không biết cô đang nghĩ gì trong đầu lúc này.
Một lúc sau, sau khi những chén trà đã vơi quá nửa, mọi người mới đứng dậy đi sang căn hộ đang khép kín cửa của Đại. Linh gõ cửa, bên trong im lặng không một lời đáp. Cô quay đầu nhìn hai người đang đứng đằng sau mình:
- Anh Đại, em Linh đây. Em đưa Như Ý về trả lại cho anh.
Hơn một phút, vẫn không có người nào mở cửa. Linh lại nói tiếp:
- Mở cửa đi. Em biết anh đang ở trong nhà.
Lại đợi.
Lần này chỉ khoảng ba mươi giây là có tiếng lách cách mở cửa. Nhưng khi cánh cửa hé ra, một thân hình to lớn chồm lên người Linh mừng rỡ thì cô mới hiểu, chính Tuyết mở cửa cho mình chứ không phải Đại.
Cô vỗ vỗ bộ lông rối xù của Tuyết một chút rồi quay đầu ra hiệu cho hai người phía sau cùng vào nhà với mình.
Phòng khách tối om không một chút ánh sáng, kể cả rèm cửa cũng được kéo kín như bưng. Mùi sơn tường còn mới khiến Linh cảm thấy ngột ngạt đến nỗi phải nhăn mũi lại. Nhờ cấu trúc các căn hộ giống nhau nên Linh có thể dễ dàng tìm ra công tắc điện của căn phòng.
Đèn sáng, Linh đưa mắt nhìn quanh phòng khách vốn vô cùng sang trọng, nhưng bây giờ trống rỗng, ngoài một màn hình ti vi lớn mới lắp và một bộ