pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Điều Bí Mật - Phần I

Điều Bí Mật - Phần I

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 134990

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/990 lượt.

ở Hà Nội đâu, vì thế không cần thăm anh. Mười tám tháng cũng ngắn thôi mà.
Linh trầm mặc không nói. Minh thấy cô im lặng thì lảng sang chuyện khác:
- Người không ổn duy nhất là anh Lâm. Anh thấy lo cho anh ấy.
- Sao vậy?
- Chắc bố anh cũng nói với em là anh ấy đang chờ đi học nghề, sau đó đi xuất khẩu lao động?
- Vâng.
- Nhưng đó chỉ là quyết định của bố anh. Anh thấy anh Lâm vẫn còn yêu nghề hát lắm. Anh ấy nói dối bố mẹ là đang đi làm phục vụ ở nhà hàng, nhưng thực ra là anh ấy đi hát ở mấy phòng trà nhỏ.
- Cứ lông bông mãi cũng đâu phải cách. Em thấy nghe lời bố anh cũng tốt. Nếu anh ấy không biết cố gắng thì cuộc sống sau này sẽ còn gian khổ hơn. Đi làm vài năm, quên hết chuyện cũ, sau đó quay lại hát cũng không ai cấm. Nghiệp diễn đâu phải là nghiệp vui… – Linh thở dài – Mặc dù còn giận anh ấy lắm, nhưng em sẽ nói chuyện với anh ấy nếu có cơ hội. Dù gì anh ấy vẫn là bố đẻ của Như Ý, nên sống thế nào cho con gái mình sau này phải tự hào mới được.
- Anh tin là anh ấy sẽ nghe em nói – Minh gật đầu rồi đứng dậy – Thôi, anh về đây, em nghỉ sớm đi nhé!
Minh xách túi đồ ra cửa. Cánh cửa khép lại sau lưng rồi anh mới dám quay lại. Thực ra, anh chưa bao giờ nói với cô gái này rằng, anh vẫn không thể quên được cô!






Thỏa thuận
- Cú phanh xe đẹp đó. Đàn bà khi ghen đôi khi cũng hay thật.
Phong dựa lưng vào ghế một cách thoải mái, ánh mắt không rời cô gái đang chậm rãi châm thuốc lá ở đối diện. Cô gái mặc váy đỏ sát nách, chân vắt lên chân, cánh tay thon thả và trắng trẻo, mười đầu ngón tay được sơn đỏ bắt mắt. Cô gái hít vào một hơi rồi chậm rãi nhả khói thuốc, có vẻ thờ ơ với chàng trai bảnh bao phía đối diện.
- Còn anh là thằng ngốc đã làm anh hùng cứu mỹ nhân đó sao? Tính tìm tôi bắt đền à? – Hằng kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, bàn tay duỗi thẳng trên thành ghế êm ái, khẽ nhịp nhịp theo tiếng nhạc.
- Tôi không nhận mình là anh hùng – Phong lắc đầu cười – Tôi thấy hứng thú với cô.
- Thật thông minh. Tôi thích những cô gái thông minh như cô. Tiếc là cô không chọn tôi, nếu không chúng ta sẽ là một cặp đôi ăn ý đấy.
- Đừng nói lảm nhảm nữa, lật bài ngửa của anh đi. Anh cần gì ở tôi?
- Số cổ phần của ông già cô ở Hoàn Mỹ, được không?
- Chỉ có hai phần trăm, anh muốn dựa vào đó để chiếm lấy ghế Tổng sao? – Hằng không ngạc nhiên vì đã đoán trước được mục đích của Phong ngay sau khi anh ta xưng danh.
- Tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền cho bản thân mà thôi – Phong tỏ ra buồn bực nói – Cô nghĩ với số tài sản ít ỏi này mà tôi có thể chiếm được ghế Tổng sao? Bà vợ của ông già tôi còn nắm hơn hai mươi phần trăm cổ phần, bà ấy giữ nó thì tôi làm sao dám mơ cao chứ? Tôi chỉ muốn lo liệu cho bản thân mình, phòng khi ông già tôi về vườn, mẹ con bà ấy sẽ tìm cách hất cẳng tôi ra khỏi Hoàn Mỹ.
- Vậy nếu tôi giúp anh thì chẳng phải sẽ phản lại ý muốn của anh Cường sao? Điều đó không hề có lợi cho tôi – Hằng nhếch môi cười.
- Nhưng nếu tôi không giúp cô thì một phần trăm cơ hội bước chân vào nhà tôi cô cũng không có, đúng không? – Phong nhướn mày hỏi đầy vẻ chắc chắn – Mặc dù bà già tôi ủng hộ cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể bằng con trai của bà ta được. Chẳng phải dạo này bà ấy đã không còn phản đối gay gắt chuyện giữa cô gái kia và em trai tôi hay sao? Hai phần trăm cổ phần của ông già cô với tôi chỉ là có giá, chứ với bà già tôi thì chẳng có chút ý nghĩa gì. Cô nghĩ là cô còn bao nhiêu cơ hội?
Hằng yên lặng suy nghĩ, dường như đang đắn đo cân nhắc những lời Phong vừa phân tích. Phong lặng im, vươn tay cầm lấy ly cà phê và nhấp một ngụm trong khi đợi Hằng suy tính.
- Vậy anh sẽ giúp tôi như thế nào?
- Tôi có cách của tôi.
- Nếu là làm tổn hại tới anh Cường thì quên đi.
- Tất nhiên là tôi không dùng cách hèn hạ đó. Tôi sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa thằng em tôi và người yêu nó, như tán tỉnh cô gái kia chẳng hạn. Thế nào?
- Tôi không chắc…
- Vậy thế này đi, tôi giúp cô về làm dâu nhà tôi trước, sau đó cô sẽ bán lại cho tôi số cổ phần của ông già cô ở Hoàn Mỹ. Chẳng phải đó sẽ là của hồi môn của cô đi lấy chồng sao? Như thế cô đã yên tâm là không bị tôi lừa rồi chứ? – Phong vừa nói vừa đưa sang phía trước mặt Hằng tấm danh thiếp của mình.
Hằng cầm tấm danh thiếp lên, nhìn qua sau đó bỏ nó vào trong túi xách.
- Vậy tôi chờ tin tốt lành của anh.
- Tốt lắm. Chỉ cần cô phối hợp với tôi là được. Nhưng cô đừng nghĩ cách quên thỏa thuận hôm nay của chúng ta, nếu không thì tôi sẽ có cách cho cô không những không ở lại nổi Hoàn Mỹ, mà ngay cả ông già yêu quý của cô cũng không có cách nào bảo vệ nổi con gái mình đâu – Phong mỉm cười, nhưng lời nói lại làm cho đối phương cảm thấy lạnh gáy.
Hằng rùng mình một cái, sau đó lấy lại tinh thần và nghiêm giọng:
- Anh đừng hòng đe dọa tôi. Tôi đã hứa thì tôi làm…
Sau đó cô gái đứng dậy và vội vã đi ra phía cửa. Phong đưa mắt nhìn theo cái bóng đỏ chói chang, nụ cười nửa miệng lại một lần nữa xuất hiện trên môi hắn.
***