pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Điều Bí Mật

Điều Bí Mật

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1342099

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2099 lượt.

un nước. Nơi này dùng để bệnh nhân đi dạo, quanh đó có một vài ghế đá để ngồi nghỉ. Từng thảm cỏ xanh mướt, những cành hoa rung rinh trong gió nhẹ. Cả vườn hoa sáng bừng lên trong ánh nắng chiều mùa đông ấm áp sau mấy ngày mưa phùn rả rích.
Trong vườn hoa lúc này có rất nhiều người hoặc đang dạo chơi, hoặc đang ngồi nói chuyện trên ghế đá, hoặc ngồi trên bãi cỏ xanh. Không gian thoáng đãng và êm ả, khác với bầu không khí luôn căng thẳng trong các phòng bệnh. Lúc này, tại một góc của khu vườn, nơi có vài bụi hoa cẩm tú cầu màu tím biếc đang nở rộ, trên thảm cỏ xanh có hai thằng nhóc đang chơi đá bóng, một đứa chừng năm tuổi, một đứa khác nhỏ hơn, chừng bốn tuổi. Thằng nhóc lớn hơn chính là Alex, còn đứa nhỏ hơn là con trai đầu lòng của Kiên. Cách đó không xa là một ghế đá, lúc này trên ghế có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ngắm hai đứa, ánh mắt đầy vẻ yêu thương, trìu mến. Cô trang điểm nhạt nhưng vẫn đủ hớp hồn người khác. Ngay cạnh ghế đá, trên một chiếc xe lăn, một người đàn ông cũng đang lặng lẽ ngắm hai đứa trẻ, thỉnh thoảng lại len lén đưa mắt nhìn người phụ nữ đầy si mê.
Cuối cùng thì Linh cũng chấp nhận được sự thật về bệnh tình của Cường. Cô thường xuyên đưa con tới thăm anh, thậm chí không ngại phải đối mắt với mẹ anh. Vì Cường đã tỉnh lại nên bà Phượng không dám làm gì quá đáng trước mặt con trai nữa. Mỗi lần cô đến, bà thường bỏ ra ngoài, một cách thể hiện ngấm ngầm rằng bà không ưa và không muốn thấy mặt cô.
- Bác sĩ nói thứ ba tuần sau anh có thể về nhà… – Cường cúi xuống nhặt quả bóng tung cho hai đứa trẻ rồi quay sang nói với Linh.
- Vậy sao?
- Anh có nhắc tới tái hôn sao? –Cường bật cười.
- Dù sao thì em cũng không có liên quan gì tới anh ấy cả – Linh đỏ mặt trước cái nhìn như xuyên thấu mọi chuyện của anh.
- Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu có một người đàn ông ở bên em. Đại cũng được, Phong cũng được, anh nghĩ họ sẽ đều yêu thương và chăm sóc tốt cho hai mẹ con em.
- Anh thực sự nghĩ vậy? Anh cho là họ sẽ yêu thương Alex như con ruột sao?
- Ừ, anh tin là thế. Nhưng phải là một trong hai người đó – Cường gật đầu, hoàn toàn tin tưởng vào suy nghĩ của mình lúc này.
- Nếu em muốn lấy anh Phong thì không phải đợi tới lúc này.
- Anh chưa từng ưa Phong, nhưng anh vẫn phải cám ơn anh ấy vì sáu năm qua đã chăm sóc cho hai mẹ con em.
- Là anh ấy tự làm khổ mình, người đàn ông ngốc đó – Linh thở dài.
Quả bóng nhựa lăn tới dưới chân cô. Alex chạy lại gần, thay vì nhặt lấy quả bóng, nó sà vào lòng mẹ ra sức hít hà, sau đó mới quay sang nhìn Cường, nũng nịu đề nghị:
- Daddy, ngày mai là Noel, con sẽ diễn kịch ở trường đấy, bố đi xem con biểu diễn nhé!
Linh cúi nhìn con, nghiêm khắc nói:
- Không được, con không thấy bố đang ốm và rất mệt sao?
Cường nhìn thằng nhóc với ánh mắt yêu thương, sau đó gật đầu:
- Nếu ngày mai bác sĩ cho bố đi thì bố nhất định sẽ tới.
Alex nhận được lời đồng ý từ anh rồi nên lại vui vẻ ôm lấy quả bóng, chạy ra chơi cùng nhóc Khang. Hai anh em chúng lại quấn lấy quả bóng, rượt đuổi theo nhau suốt trong vườn hoa. Linh nhìn chúng chơi, lại bất giác thở dài một cái. Tiếng thở dài của cô làm Cường cũng phải tò mò:
- Sao thế?
- Alex vẫn chưa quen được với lối sống tại Việt Nam. Từ lúc đi học tới giờ, mới được có ba tuần mà nó đã đánh nhau với bạn mấy lần, lần nào cũng thua nhưng nó vẫn không chịu bỏ cuộc.
- Alex đánh nhau ư? – Cường giật mình – Vì sao vậy?
- Các bạn trong lớp đều nói nó không có bố – Linh nhìn anh, mãi một hồi sau mới nói được ra câu trả lời.
Cường choáng váng đến nỗi không nói được câu gì.
- Nó đã quen với cuộc sống bên Mỹ, đám trẻ bên ấy cũng chẳng bao giờ để tâm tới mấy chuyện này. Nhưng ở Việt Nam thì khác. Điều này dễ làm trẻ con bị tổn thương. Em cũng không có cách nào cả.
Cường vẫn lặng thinh. Những sai lầm của người lớn thực sự gây cho con của họ quá nhiều thương tâm. Chính cách xử sự của người lớn cũng quyết định một phần tới tính cách của con cái họ.
Khi hai người còn đang trầm ngâm thì có hai người đi tới.
- Sao lạnh thế này mà con lại ra ngoài? – Bà Phượng trừng mắt nhìn Cường, cũng không buồn đưa mắt sang Linh.
Linh im lặng không nói gì, chỉ nhìn đứa bé gái đang được bà Phượng dắt trong tay. Đây là lần thứ hai cô gặp đứa bé gái này, tên nó là Gia Hân, chính là em gái của Alex. Đứa bé cũng nhận ra cô, nó trừng mắt với cô, sau đó đi tới bên cạnh Cường, cất giọng non nớt hỏi han đầy quan tâm:
- Bố có lạnh không?
Cường lắc đầu, sau đó nhắc con bé:
- Con mau chào dì Linh đi.
- Cô đó đâu phải dì của con – Con bé cong môi cãi.
- Gia Hân, bố có dạy con nói với người lớn thế không? – Cường giận dữ quát.
Bị quát bất ngờ như thế, Gia Hân giật mình lùi lại, sau đó nép vào sau bà Phượng, nhìn anh với vẻ mặt sợ sệt. Có thể thấy cơn giận thất thường và không bao giờ báo trước của Cường luôn là nỗi ám ảnh của nó. Nhưng nó thật sự không thích người phụ nữ này. Nó vẫn còn nhớ mỗi lần bố nó say về nhà là lại lục ảnh của người phụ nữ này ra, vừa ôm lấy bức ảnh vừa lải nhải gọ