Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Điều Bí Mật

Điều Bí Mật

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1341971

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1971 lượt.

i chăn rồi hét lên:
- Cút… ra… mau. Chưa thấy con trai cởi truồng đi ngủ bao giờ à?
- Aaaaa… – Giọng Linh hét sau đó còn to hơn. Cô chạy biến ra khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất có thể, để lại phía sau tên con trai mặt mũi đỏ như gấc chín. Lúc đó, mặt cô còn đỏ hơn cả mặt hắn.



Những đứa con trai


Thấy con trai ăn sáng mà mặt mũi cứ hằm hằm, bà Nguyệt ân cần hỏi:
- Sao thế con?
Minh nghĩ tới cảnh mới xảy ra, tự nhiên mặt mũi lại đỏ ửng lên, vội cúi gằm mặt đáp:
- Dạ không có gì đâu mẹ.
Ăn vội thêm vài miếng, Minh xô ghế đứng dậy:
Linh đi chợ về rồi vào bếp sơ chế thực phẩm dưới sự hướng dẫn của bà Nguyệt. Mấy hôm nay cu Tin mọc răng nên quấy khóc, chẳng khi nào rời bà ngoại nửa bước. Bà Nguyệt chỉ còn cách chỉ cho Linh cách nấu mấy món mà các con bà thích ăn. Mặc dù những món này khá bình dân, nhưng các con bà đều vô cùng cầu kì và khó tính trong việc ăn uống, nhất là thằng Đại. Bản thân là ông chủ nhà hàng nên Đại rất khắt khe trong việc nấu nướng, chỉ cần không đúng mùi vị thì nhất định sẽ không ăn.
Linh sơ chế thực phẩm xong thì ông Phương nhắc cô tưới cây rồi đạp xe sang nhà mấy ông bạn già chơi.
Vườn cây cảnh của ông Phương không lớn lắm nhưng có đủ các loại cây. Được ông kỳ công sưu tầm về nên mỗi cây đều có dáng vẻ khác nhau, không cây nào giống cây nào. Cỏ trong vườn một cọng cũng không có. Một tuần ông dành ra một ngày để tỉ mẩn nhổ từng cọng cỏ.
Linh vừa tưới cây vừa nghĩ tới cảnh xấu hổ diễn ra buổi sáng, bất giác mặt cô lại đỏ lên. Cô nhanh chóng để những ý nghĩ khác thay thế vào đó. Cô nghĩ tới cuộc sống trước đây của mình, nghĩ tới Thiên Ý, nghĩ tới những dự định cho tương lai. Không biết quyết định này có đúng hay không, nhưng cô biết cô không thể rút lui được nữa. Cô có thể làm tất cả vì Thiên Ý.
Vừa làm vừa nghĩ nên Linh không để ý một chiếc ô tô dừng trước cổng nhà. Có tiếng bước chân đi tới, tiếng mở cổng, sau đó là tiếng kêu thất thanh:
- Bố ơi… Á…
Tiếng hét làm Linh giật nảy người. Thì ra khi người đó bước vào cổng cũng là lúc vòi nước trong tay Linh hướng về phía đó. Người kia xui xẻo hứng trọn dòng nước ấy.
Đó là một thanh niên cao chừng 1 mét 75, thân hình cân đối, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc một chiếc áo sát nách trắng và quần lửng ống rộng. Lúc này cái miệng tươi cười của anh chàng đã méo xệch. Người này cúi nhìn mình rồi ngẩng đầu lên nhìn Linh, trong mắt hiện lên một vẻ ngạc nhiên không thể che giấu:
- Ủa, em là ai thế?
Linh sững cả người, lóng ngóng không biết phải làm thế nào. Nhưng thấy anh chàng này không có vẻ gì là bực mình, lại hỏi một câu như thế, cô ấp úng đáp:
- Dạ, em mới tới đây làm ạ!
- Ồ, thế bác Hiền đâu?
- Bác Hiền về quê rồi ạ!
- Vậy à? Lâu chưa? Sao anh không biết nhỉ?
- Dạ mới hôm qua! Anh bị ướt rồi, em xin lỗi. Em sơ ý quá!
- Thôi không sao – Anh chàng mỉm cười rồi bước đi – Anh vào thay quần áo đã. Mà em tên gì nhỉ?
- Linh ạ!
- Ừm… Anh là Đại. Thôi làm việc đi nhé!
Linh ngoái đầu nhìn theo anh, không nghĩ con trai lớn của ông bà Phương lại dễ gần như vậy. Cũng không giống miêu tả của bác Hiền lắm, ít ra thì không khó tính như cô nghĩ.
Một lúc sau, Đại lại bước ra sân. Linh vẫn đang tưới cây ở một góc vườn. Anh đứng từ xa nhìn cô, đôi lông mày chau lại trong chốc lát, sau đó mới giãn ra. Anh tiến về phía cô, tươi cười nói:
- Để anh giúp em nhé?
- Không cần đâu anh! Em làm cũng sắp xong rồi! – Linh lắc đầu bối rối, cô không quen với thái độ niềm nở đó từ một người khác giới xa lạ.
- Anh nghe mẹ anh nói em cùng quê với bác Hiền à?
- Vâng, ở quê nhà em và nhà bác ấy gần nhau anh ạ!
- Ồ, vậy chắc em biết Nhật Lệ chứ?
- Chị Nhật Lệ à? – Linh hơi khựng lại trong giây lát, sau đó vẫn bình tĩnh đáp – Có anh ạ, nhưng chị ấy chuyển lên thành phố sống lâu lắm rồi, giờ em cũng chẳng nhớ mặt chị ấy thế nào nữa.
- Nghĩa là bây giờ cô ấy không ở quê à?
- Không anh ạ! Chị em chị Lệ lên thành phố, thỉnh thoảng mới về thăm quê thôi. Ở quê các chị ấy cũng chỉ có họ hàng, bố mẹ đều mất cả rồi mà.
- Em cũng biết em gái Nhật Lệ à? Cô ấy giờ có ở quê không?
- Không ạ! Hình như chị ấy ra nước ngoài rồi.
- Ừ… – Đại khẽ đáp, cũng không rõ trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ thấy gương mặt anh thất thần một lúc lâu.
Lát sau, anh lại hỏi:
- Em biết nấu ăn chứ?
- Dạ? Biết chứ anh. Con gái ở quê mà không biết nấu ăn thì bố mẹ sẽ mắng chết, thế thì làm sao lấy được chồng. Hơn nữa ở quê mà được ở nhà nấu ăn thế này thì sướng quá rồi – Linh đáp một hơi, cô không hiểu tại sao mình lại có thể nói nhiều đến thế với người đàn ông xa lạ này.
- Ừ. Ý anh là em nấu có ngon không ấy?
- Em cũng không biết nữa. Bác Nguyệt nói là cũng được. Nhưng có mấy món, em phải nhờ bác hướng dẫn cho thì mới biết làm.
- Xin lỗi em nhé, thói quen nghề nghiệp của anh thôi – Đại cười bối rối.
- Dạ…
Hai người nói tới đây thì ngoài cổng lại có tiếng xe ô tô dừng lại, tiếp sau đó là tiếng nói chuyện ríu rít của một cô gái. Linh tò mò