Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Điều Kiện Của Ma Vương

Điều Kiện Của Ma Vương

Tác giả: Tâm Lam

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 134479

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/479 lượt.

Diệp Kính Hoài nhìn lên. Đôi mắt đen, sâu xắc của anh lộ nét thông minh trí tuệ và chút lạnh lùng.
Lớn lên trong một gia đình giàu có, gánh trên vai trách nhiệm của toàn bộ gia đình khiến anh có năng lực ưu việt một cách tự nhiên. Khuôn mặt đẹp trai của anh không chỉ sâu xắc mà tính khí cũng hướng nội điều đó làm nên sự khác biệt nơi anh.
Nghe thấy tiếng nói của cô con gái Niệm Dư, khuôn mặt của Kính Hoài ngay lập tức giãn ra, anh gạt hết công việc qua một bên. Diệp Niệm Dư là kỳ vọng của cả đời anh, là nguồn vui duy nhất trong quá khứ đầy hoài niệm mà anh đã bỏ lỡ. Anh kéo con gái ngồi vào lòng của mình và hôn nó. “Ồ! Niệm Dư thơm quá!”
“Bởi vì con làm giống cô, thả hoa vào trong nước tắm của con nên con rất thơm.”- Diệp Niệm Dư ngẩng đầu, nũng nịu nói với cha.
Diệp Kính Hoài lại cúi xuống một lần nữa, đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con mình một nụ hôn dịu dàng.
“Mẫu hóa thạch lá cây của con để cạnh mẫu hóa thạch cá của cha trông thật đẹp.”- Diệp Niệm Dư chỉ vào hóa thạch xương cá của cha mình và hóa thạch lá cây cô bé đã nhặt được.
“Rất đẹp.”- Diệp Kính Hoài vờ lặp lại một cách long trọng.
“Dì Tô biết là cha có hóa thạch của cá.”- Diệp Niệm Dư đột nhiên nói.
“Dì Tô?”- Cái tên này rất nhạy cảm với Kính Hoài, anh hỏi con gái: “Dì Tô là ai? Là phụ huynh của học sinh à?”
“Không phải!”- Cô ấy đến thăm trường con, cô giáo Lý nói với con họ của cô ấy là Tô. “Trông khá đẹp a!”- Niệm Dư trả lời. “Khi con đem hóa thạch con nhặt được cho cô Lý xem, cô ấy nói cô ấy cũng muốn xem và còn nói cô ấy thích hóa thạch lá cây.”
“Ồ!”
“Ngày mai con phải tìm thêm nhiều hóa thạch nữa.”- Diệp Niệm Dư nói hào hứng.
“Ngày mai mọi việc tốt đẹp sẽ đến. Nhưng bây giờ con phải đi ngủ đã!”- Diệp Kính Hoài bỏ con gái xuống khi chuông điện thoại reo.
“Chút nữa cha phải đến chúc con ngủ ngon đấy nhé.”- Cô bé thúc giục.
Diệp Niệm Dư chạy đi lúc anh gật đầu.
Diệp Kính Hoài nhấc ống nghe: “Mạn phép xin hỏi, anh cần gì?”
“Kính Hoài à? Tôi là Trấn Khải đây.”
Diệp Kính Hoài hơi ngạc nhiên, mặc dù họ quen nhau lâu năm nhưng đã lâu không liên lạc với nhau, anh trả lời lại một cách lịch sự: “Tôi là bạn tốt của cậu phải không?”
“Rất tốt.”- Lý Trấn Khải trả lời ngắn gọn, sau một lúc im lặng anh do dự nói: “tôi gọi bạn vì vừa gặp một người.”
“Ai?”- Diệp Kính Hoài hỏi.
“Mấy năm trước đây, một cô gái tóc dài hay đi cùng bạn, bạn nhớ không? Cô ấy ở đây do thân nhân cô ấy mất, khuôn mặt khi cười hai má có lúm đồng tiền duyên dáng ấy.”
Ngay lặp tức mặt Diệp Kính Hoài tái nhợt đi.
Tuy nhiên, Lý Trấn Khải không thể nhìn thấy biểu hiện đó qua điện thoại. “Bạn quên rồi à?”- Có vẻ như người có trí nhớ kém không chỉ là mình anh.
Diệp Kính Hoài khó khăn thốt ra hai từ: “Vũ Đồng.”
“Nga! Đúng là Vũ Đồng! Tôi luôn nghĩ rằng cô ấy trông rất quen thuộc nhưng không nghĩ ra được là Vũ Đồng!”- Lý Trấn Khải nói với sự hài lòng.
Diệp Kính Hoài giữ chặt điện thoại đến nỗi tay anh nổi đầy gân xanh. “Tại sao đột nhiên lại nhắc tới cô ấy?
“À, tôi đến quán bar quen trong khách sạn để uống chút rượu rồi tôi gặp cô gái xinh đẹp rất quen thuộc ấy nhưng không thể nhớ cô ấy là ai nên tôi gọi để hỏi cậu không thì tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này mà mất ngủ cả đêm mất.”- Lý Trấn Khải thở nhẹ nhõm một hơi.
Tâm trí Diệp Kính Hoài đầy bất ổn về việc xảy ra trong quá khứ, mặt anh biến sắc. Anh hỏi Trấn Khải: “Cô ấy không nói là làm gì ở đây à?
“Có khả năng là về nghỉ!”- Lý Trấn Khải cho biết. “Tôi nghĩ rằng cô ấy trọ trong khách sạn đó đêm nay.”
Lúc hai người đang nói chuyện thì trong điện thoại của Diệp Kính Hoài vọng lại tiếng nhạc điếc tai. Lý Trấn Khải nói: “Giúp tôi chào Ánh Thần nhé.”
“Được.”- Diệp Kính Hoài tay run rẩy đặt điện thoại xuống.
Anh đứng lên, khuôn mặt ẩn hiện nét u buồn cùng tức giận. Sau khi nghe những tin tức của Tô Vũ Đồng, vẻ bình tĩnh của Diệp Kính Hoài không còn nữa. Tình yêu và thù hận nhiều năm qua bị chôn vùi sâu trong trái tim của anh lại trỗi dậy như một ngọn lửa dữ dội thiêu đốt anh.
Khi anh chuẩn bị đi ra khỏi cửa thì em gái anh- Diệp Ánh Thần đi đến.
“Anh đi ra ngoài à?”- Diệp Ánh Thần bất ngờ hỏi. “Niệm Dư đang đợi anh chúc nó ngủ ngon đấy!”
“Anh phải đi một chút.”- Diệp Kính Hoài trả lời ngắn gọn một câu, nỗ lực khống chế nội tâm bấn loạn bên trong.
Bầu không khí lập tức trở lên nặng nề. Nhìn mặt anh, Diệp Ánh Thần cảm thấy có chuyện rất bất thường đã xảy ra!
“Để làm gì?”- Diệp Ánh Thần hỏi. Cô đã cố quan tâm và luôn hy vọng anh với cô có một mối quan hệ anh em gần gũi nhưng biểu hiện của Kính Hoài luôn luôn là sự xa cách. Ôi! Điều gì đã xảy ra bảy năm trước, khiến anh của cô trở thành một người đàn ông lãnh đạm, vô tình như vậy.
“Nhưng cuối cùng thì điều quan trọng gì mà khiến anh phải đi ra ngoài?”- Diệp Ánh Thần hỏi thêm một cách chi tiết.
“Việc gì à?”- Giọng nói của Diệp Kính Hoài trở nên lạnh lẽo đáng sợ. “Tô Vũ Đồng đáng chết đó đã quay trở lại đây.” Những từ đó lần lượt rít ra từ kẽ răng của anh.
Diệp Ánh Thần sốc khi nghe tới cái tên