
Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo
Tác giả: Ngải Mễ
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341160
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1160 lượt.
n cho tôi, cư dân mạng bảo tôi như người năm mươi, đừng hủy hoại hình ảnh của tôi”.
Carol rất ngạc nhiên, Sở Thiên chưa đến ba mươi mốt tuổi? Cứ đọc những gì anh viết, ai cũng nghĩ anh đã năm mươi, hoặc cũng phải trên dưới ba mươi lăm, không ngờ mới ba mươi mốt. Làm thế nào để ba mươi năm trái tim anh có thể chín chắn như vậy? Làm sao chỉ mới ba mươi năm mà anh có thể hiểu sâu sắc về cuộc đời như vậy? Lẽ nào suốt ngày anh chỉ suy tư về đạo lý nhân sinh?
Cô quyết định hỏi thăm Sally về tuổi của Jason, có thể Sally biết điều gì đó. Kết quả Sally biết nhiều hơn cô nghĩ, biết chính xác ngày sinh của Jason, vì Sally chủ trì buổi mừng sinh nhật năm ngoái của anh.
Câu trả lời của Sally dường như làm trái tim Carol ngừng đập:
- Jason sinh ngày mười bốn tháng Sáu năm bảy mươi tư.
ƠN TRỜI ƠN ĐẤT , ở trong nước mẹ tìm được tung tích hai người anh song sinh của cô. Hai người anh đổi sang họ mẹ nhưng không đổi tên, một người gọi là Vương Định Thành, một người nữa gọi là Vương Tất Thành, một người công tác ở Bắc Kinh, một người công tác ở Thâm Quyến. Mẹ còn gửi ảnh họ cho Carol , và nói mẹ già của con là người tốt. Mẹ bảo cho bà ấy biết nỗi lo của con, bà nói rõ về hai người con kia, còn cho cả ảnh, nhắn con không nên lo lắng, hai người ở Mỹ chắc chắn không phải là anh cùng cha khác mẹ với con. Mẹ già của con là người có học , trọng lễ nghĩa. Mẹ nói chuyện với bà ấy rất hợp, mẹ và bà ấy hẹn tuần sau sẽ cùng dì Trân đi thăm mộ bố.
Carol nghe tin ấy vẫn hơi thất vọng, không biết tại sao, hình như trong lòng mong Jason và Sở Thiên là anh trai mình. Có thể sự việc của anh trai dễ dàng rồi, đã rút được chân khỏi hai “hố bùn” ,từ nay về sau sẽ làm con người sạch sẽ. Hai người này tuy không phải là anh trai, nhưng chân vẫn trong “hố bùn” , thứ nhất phải quyết định yêu ai, thứ hai phải tranh thủ được một người yêu mình, hai nhiệm vụ đều không đơn giản.
Carol nghiên cứu kỹ ảnh của hai người anh trai, đúng là phiên bản của bố, có điều đây là phiên bản được nâng cao , có thể mang nhiều đặc điểm của người mẹ. Cô ngạc nhiên về sự anh minh vĩ đại của đấng tạo hóa đã in đặc điểm của người này lên khuôn mặt người khác. Hai người anh đẹp trai trên mức đẹp trai, nhưng khác với Jason. Cái đẹp của bố và hai anh là cái đẹp dịu dàng, còn Jason là cái đẹp kiên nghị, cứng rắn, đậm chất đàn ông. Hình như bố và anh trai có cái đẹp của người chơi violon , còn Jason có cái đẹp của người chơi guitar.
Cuối cùng , vẻ bề ngoài của họ cho họ chọn lựa các nhạc cụ khác nhau hay là cách biểu diễn các nhạc cụ có khí chất khác nhau, cô cũng không thể hiểu nổi.
Cô phấn khởi cho mẹ, vậy là mẹ đã qua rồi mọi sự vất vả, ba người đàn bà giờ đã trở thành bạn thân. Nghe chuyện này cô cảm thấy vừa kỳ lạ vừa hài hước, nghĩ kĩ thì cũng là việc bình thường. Trước kia quan hệ của ba người đàn bà này không tốt là vì một người đàn ông ngăn cách họ, bây giờ người đàn ông ngăn cách họ đã đi xa , mọi người còn lý do gì để oán hận lẫn nhau? Thì đấy, cách xưng hô mẹ già cũng được dùng, nghe như cách xưng hô của thời ba thê bảy thiếp trong xã hội cũ. Cô đoán chừng, nếu còn trong xã hội cũ, hoặc chính phủ ngày nay cho phép ba thê bảy thiếp , ba người đàn bà này sẵn sàng chia sẻ với nhau người đàn ông ấy.
Nhưng Carol lại có một ý nghĩ kì lạ, cô tự hỏi, nếu mình với một người con gái khác chia sẻ Jason, liệu mình có bằng lòng hay không? Cô sợ hãi nhận ra rằng, nếu mình đồng ý là bởi không giành trọn vẹn được anh. Đúng là yêu si mê, yêu điên cuồng.
Nghi ngờ anh trai em gái cùng cha khác mẹ đã tiêu tan, cô lại vắt óc suy đoán Sở Thiên và Jason có phải là một người . Nhưng nghi ngờ ấy cũng đã vô tình được giải đáp.
Sở Thiên cho đăng hết truyện Người này không có chuyện, một cư dân mạng viết bài Nhìn Sở Thiên từ xa, dẫn ra một đoạn của Sở Thiên viết về cái đẹp của tình yêu không trọn vẹn, phối thêm nhạc nền của mối tình Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài, đăng kèm tấm ảnh của Sở Thiên. Nhìn ảnh, Sở Thiên có phần giống Jason, nhưng là ảnh nhìn nghiêng, hình như là ảnh cũ từ nhiều năm trước, không giống Johnny Deep, hoặc nói như một cây bút nữ tên là Tư Nguyệt chọc cười trên Làng tiểu thuyết: giống với “chú em họ người Trung Quốc của Johnny Deep” .
Chỉ một điểm ấy thôi , cô không làm sao để đoán định Sở Thiên là Jason , đang do dự có nên kiếm cớ để hỏi Jason , và cũng đã tìm được cớ. Jason gọi điện cho cô, bảo Ngãi Mễ và Phương Hưng sẽ đến ăn cơm, muốn mời cô cùng dự, cô có thời gian tham dự không?
Cô nghĩ , hỏi gì mà kỳ lạ? Có thời gian hay không có thời gian? Anh mời tôi ăn cơm còn quan tâm đến thời gian của tôi làm gì? Có thời gian, đến ăn; không có thời gian cũng phải tìm thời gian đến để ăn. Cô trả lời dứt khoát:
- Có. Em sẽ giúp anh một tay.
Không chờ anh trả lời cô cúp ngay máy, khỏi phải khách sáo, không cho cũng sang giúp.
Cô cài áo cộc tay, cái áo làm nổi bật “tư tưởng trung tâm”; cái váy ngắn vừa kín đầu gối, để lộ hai bắp chân, coi nhu làm nền; tóc chải gọn, chạy sang gõ cửa phòng Jason.
Jason mở của, nhìn cô, khen :
- Ôi, hô