XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341146

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1146 lượt.

cũng biết đánh người. – Bỗng Ngải Mễ rất nghiêm túc . – Anh Jason, anh không nghe thấy câu “giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha” à? Vừa rồi anh bỏ lại con dao rồi chạy đi giúp người khác, như thế không đúng đâu. Cẩn thận, chưa giúp được người khác thì bản than đã bị vạ lây rồi.
Jason nói đùa:
- Các bạn thấy cô Mễ không, cô ấy cầm dao, tôi cũng phải sợ, sợ cô ấy đỏ mắt lên chém….
Ngải Mễ trách anh:
- Đúng là chó cắn người nhà, anh không biết lòng tốt của người khác, em cầm dao chạy đi không phải vì anh hay sao? Vậy mà còn cười em!
- Đằng ấy cầm dao thái rau thì thật sự nguy hiểm, nếu chồng Khiết Tâm cướp dao thì làm sao? Như vậy chẳng hóa ra đưa vũ khí cho anh ta à? Tớ không cầm dao, nếu có người đánh anh Jason , tớ sẽ xông lên can ngăn. – Phương Hưng nói.
- Tớ cũng vậy! – Carol vội nói.
Jason giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại :
- Làm ơn, làm ơn, đừng nói nữa, tôi không bị làm sao, nhưng các cô làm người khác phải lo lắng , người thì cầm dao, người thì ngăn chặn, gây phiền phức cho tôi, làm tôi phải để phòng, các cô không thấy trong phim giống như thế à? Sự việc đã tạm yên tồi, một cô gái chạy tới, làm mọi người nháo nhác, cuối cùng bị hung thủ bắt làm con tin, gây thêm phiền toái. Sau này gặp những việc như thế, các cô hãy tránh xa ra .
HÔM SAU, Carol lên mạng rất sớm, xem truyện có liên quan đến Jane, đến quá trưa mới đọc truyện Sở Thiên không có chuyện. Giọng văn tường thuật của Sở Thiên vẫn bình thản như mọi khi , nhưng sức lay động của câu chuyện lại xuất phát từ chính chất giọng đó. Tưởng như khuôn mặt cố cầm giữ nước mắt còn đau khổ hơn khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Carol hoàn toàn hiểu được tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng của Jane, vì trong lòng Carol luôn luôn tràn ngập tuyệt vọng. Cô nghĩ, lúc này Jason rất buồn, vì trang viết này làm anh nhớ lại chuyện cũ đáng sợ , cô muốn đến bên cạnh anh, an ủi anh, vậy là cô sang phòng 206 , gõ cửa. Ngải Mễ và Phương Hưng cũng có mặt ở đấy, Jason đang viết gì đó trên máy tính, anh ngước lên chào cô. Ngải Mễ nói :
- Chúng ta sang phòng Carol chơi đi.- Rồi cô nói với Jason. – Anh đừng làm việc quá sức, hãy nghỉ ngơi đi.
Carol đưa hai người sang phòng mình. Vừa ngồi xuống thì Phương Hưng nói:
- Mình cảm thấy anh Jason không nên đưa chuyện Jane lên mạng, chỉ tại đằng ấy gây nên , để anh ấy đưa lên mạng. Nếu có ai biết nỗi đau của anh , chắc chắn thỉnh thoảng lại quấy rối.
Ngải Mễ không đồng ý :
- Đằng ấy nói sai rồi, đưa chuyện này lên là để bảo với mọi người rằng dù có hành hạ anh đến đâu thì cũng không có tác dụng, vì Jane dù thế nào đi nữa cũng không được Jason yêu. Anh ấy chỉ day dứt trong lòng, nhưng đấy không phải là yêu.
Phương Hưng không cãi nổi Ngãi Mễ, liền chuyển sàn chuyện khác :
- Tớ nghĩ đằng ấy viết về những vết thương của anh, thế đằng ấy vẫn chưa viết à?
- Viết rồi, nhưng anh ấy xóa bỏ đoạn ấy đi, có thể anh thấy không liên quan đến chủ đề, anh chỉ kêu gọi mọi người hãy yêu quý cuộc sống, không cần thiết nói đến luật pháp Trung Quốc chưa đầy đủ.
Carol dè dặt hỏi :
- Tại sao anh ấy lại có những vết thương ấy?
- Bị những người thẩm vấn đánh. – Ngải Mễ nói .
Carol cảm thấy lòng đau thắt:
- Có thể làm như thế được ư? Lẽ nào họ không tôn trọng sự thật, không tôn trọng chứng cứ?
Ngải Mễ bĩu môi:
- Sự thật quái gì? Chỉ lợi dụng chức quyền. Một người khi biết mình phạm pháp mà không bị bắt , bị trừng trị , sẽ tiếp tục phạm pháp. Hồi Thế chiến thứ hai, rất nhiều người ngược đãi, tàn sát dân Do Thái, trong đó có nhiều người còn ở độ tuổi thanh thiếu niên, không có thù hận gì với người Do Thái, tại sao lại đối xử độc ác với họ như vậy? Rất đơn giản, là vì làm như vậy cũng không bị trừng trị .
- Có phải người nhà của Jane xúi giục bon họ làm như vậy? – Phương Hưng phỏng đoán.
- Có thể không phải vậy, bố Jane là người yên phận , chính là những kẻ chấp pháp lợi dụng quyền thế trong tay, hành hạ người khác, tận hưởng lạc thú tàn bạo. – Ngải Mễ nói, mắt đỏ hoe, - Rất may, bố mẹ Jane tìm được di chúc của Jane, trình ra cho bọn họ thấy, nếu không …
- Mễ, đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa . – Phương Hưng an ủi Ngải Mễ.
- Có những sự việc không phải chỉ có nghĩ đến hay không, mà nó vĩnh viễn tồn tại, không sao lẩn tránh nổi. – Ngải Mễ nói. – Jason trong tù ra, ở nhà tớ, nếu đằng ấy thấy anh ấy lúc bấy giờ, chắc chắn sẽ không tài nào quên nổi…
Carol hình dung Jason lúc bấy giờ, trên người anh đầy những vết thương cũ, vết thương mới , râu ria tua tủa, đầu tóc rối bù, vẻ mặt đờ đẫn, giống như vừa từ địa ngục chui lên. Cô không nén nổi, hỏi :
- Tại sao không kiện lại những người kia ?
Ngải Mễ nói :
- Bố mẹ anh ấy định đi kiện, nhưng anh ấy khuyên cho qua, anh không muốn nhắc lại làm gì. Về sau bố mẹ tớ đứng ra kiện, cứ nhùng nhằng mãi, có người chỉ bị xử phạt rất nhẹ, bảo rằng phương pháp, phương thức làm việc của họ không đúng, nhưng là xuất phát từ ý tốt, coi kẻ gây tội ác như kẻ thù… cho dù những người kia lòng dạ độc ác, ít ra cũng là những người không hiểu biết luậ