Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341139

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1139 lượt.

đỡ cô nằm lên giường, để mấy gối bánh lên mặt bàn trên đầu giường, nói:
- Lúc nào đói, nếu chưa kịp nấu cơm thì ăn tạm mấy cái bánh này, đừng để quá đói. Con gái các cô vẫn thích ăn vặt. Đừng sợ béo, sức khỏe là quan trọng. Cô nghỉ nhé, anh về.
Cô sốt ruột, thế là không làm được gì. Hai chữ quyến rũ chưa viết xong thì anh đã bỏ về. Trong lúc vội vã, cô nói không chút đắn đo:
- Anh đừng về, em có chuyện muốn nói với anh.
Anh đứng bên giường, chờ cô nói. Cô chỉ vào cái ghế:
- Anh ngồi xuống, chuyện không phải chỉ một vài câu.
Anh cười:
- Thế nào? Định thuyết giảng à? Trong người đã thấy khỏe chưa? –Nói xong, anh kéo ghế đến ngồi bên giường, làm ra vẻ sẵn sàng lắng nghe.
Lúc này cô mới nhớ ra mình không có chuyện gì để nói, hoặc những điều muốn nói lại không nói nên lời. Cô biết, nếu không nói, anh ngồi xuống sẽ cáo từ ra về. Đành cố gắng:
- Em dị ứng không đến nỗi nặng như thế đâu. –Thấy anh cười, không nói gì, cô dứt khoát nói ra. –Hơn nữa em cũng cố tình không ăn cơm, muốn để đói đến độ dị ứng.
- Anh biết.
Cô ngồi bật dây, mở to mắt nhìn anh:
- Anh biết mà còn đưa em đi bệnh viện?
Anh nhìn Carol, một lúc sau mới nói:
- Cô dị ứng là sự thật, tất nhiên phải đưa đi bệnh viện, hơn nữa cô đói lâu rồi, đói đến khó chịu, không phải thế hay sao?
Carol chỉ còn biết ngơ ngác nhìn anh, không biết phải nói gì. Nếu lúc này anh đến ôm, nhất định cô sẽ đấm vào ngực anh, mắng anh là đồ đểu, biết tại sao không nói, để em phải làm trò hề?
Nhưng anh ngồi yên, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Carol, cô không nên như thế, anh không đáng được cô làm như thế.
Tiếng gọi Carol của anh làm trái tim cô run rẩy, sững sờ hỏi:
- Tại sao?
- Anh … như Ngải Mễ nói đấy, đã làm hỏng việc, bảo rằng tính cách bị biến dạng cũng không có gì quá đáng…Bây giờ anh không còn sẵn sàng. Bản thân anh cũng không biết mình muốn gì,anh muốn có thời gian. –Anh giải thích. –Không pahria nh bảo cô chờ đợi, ý cua rnah là…thật sự anh cũng không biết ý mình thế nào.
- Có phải anh sợ Ngải Mễ và các bạn kia không? –Carol bức xúc, hỏi anh. –Các bạn ấy đã rút lui, đúng thế, các bạn ấy bảo đã thôi anh rồi, bây giờ em là người duy nhất yêu anh, cho nên anh đừng lo lắng này nọ làm gì.
Anh nhìn Carol như nhìn một dứa trẻ, cười nói:
- Cô đúng là trẻ con. Anh nói với cô rồi, anh đã có bạn gái, hơn nữa anh phải về nước. Một thời gian sau cô sẽ quên chuyện này. Hãy nghỉ ngơi, ngày mai anh còn có bài ở C, cần phải chuẩn bị.- Nói xong, anh đứng dậy.
Vào lúc anh quay đi, Carol như người bị xô đẩy, từ giường đứng bật dậy, đuổi theo, ôm ngang người anh từ phía sau, áp chặt người mình vào lưng anh. Cô cảm thấy toàn thân như bị chấn động, người đờ đẫn. Một lúc sau anh gỡ tay cô, vừa gỡ tay vừa nhẹ nhàng nói:
- Carol, buông tay ra, anh làm đau tay em mất.
Mười ngón tay cô đan chặt, ôm ngang người anh, ôm thật chặt, nghĩ bụng, anh có làm gãy tay em cũng không buông. Anh không gỡ nổi, không cố gắng nữa, đứng lặng yên. Người anh khẽ run lên, nhịp thở không bình thường. Cô nghĩ, chắc chắn đã có tác dụng. Cô rút ngón tay ra, chậm rãi thăm dò …
Cô quên mất hai tay đã buông thõng, cho nên anh nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay cô, đưa cô ngồi lên ghế, nói:
- Carol, đừng thế, có lần cô nói với anh, mẹ đã từng nói, những lúc ấy đàn ông sẽ làm những chuyện lúc tỉnh táo không làm hoặc không dám làm, nhưng chờ đến khi tỉnh táo…
Carol bực tức hét lên:
- Anh còn nhớ lời của mẹ em cơ à? Anh không nhớ mẹ em nói không một người đàn ông nào ngồi với người con gái mà không “làm”, trừ khi trong lòng anh ta có căm giận, khinh thường người con gái ấy. Anh căm giận, anh xem khinh em à? Anh cút đi!
Anh giải thích:
- Carol, đừng suy luận như vậy, ngồi với nhau “làm” có thể là căm giận và xem khinh, nhưng ngồi với nhau “không làm” chỉ là tôn trọng, yêu… thương cô. “Làm” và “không làm” là hoàn toàn có thể…
Cô nói với giọng điệu buồn đau mà ngay cả bản thân cũng không chịu đựng nổi:
- Anh Jason, em chỉ muốn anh cho em một đứa con, thật đó, em sẽ không bám theo anh nữa…
- Tại sao lại như thế? Cô chỉ cần nghĩ lại bao nhiêu năm nay cô căm giận người cha, cô sẽ không…
Carol tuyệt vọng kêu lên:
- Cút đi! Cút đi!
Anh thở dài:
- Anh về, cô nghỉ nhé.
Carol nằm vật xuống giường, muốn khóc, nhưng không có nước mắt, muốn kêu gào, nhưng không thành tiếng. Đầu óc rối loạn, tưởng như có tiếng người đang kêu gào. Cô bịt tai, vẫn còn nghe thấy những âm thanh đó. Cô bắt đầu gào khóc to, định làm ầm ĩ để áp đảo những âm thanh kia.
Có tiếng điện thoại, cô biết điện thoại của Jason gọi. Nếu anh nói với cô: “Vừa rồi anh không đúng, anh sang đây.” Cô sẽ chạy sang ngay, không nói gì, chỉ để anh làm tình chết đi cung được, chết ngay trong lần này. Nhưng khi cầm máy lên, cô nghe thấy tiếng anh hỏi, tỏ ra rất quan tâm:
- Có sao không?
Cô đặt ngay máy xuống.
Cô vào bếp, tìm cái ghế, đứng lên đấy, mở tủ trên cái máy hút khói, lấy bộ dao trong đó ra, rút con dao nhỏ không biết công dụng…
CAROL THAY BỘ ĐẦM TRẮNG, cô nghĩ,


The Soda Pop