pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dịu Dàng Yêu Em

Dịu Dàng Yêu Em

Tác giả: Thiển Mạc Mặc

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 1342220

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2220 lượt.

Những chuyện anh làm nhiều năm nay rất quá đáng. Chỉ còn nửa tiếng đồng hồ, à không… là 20 phút… Mọi người cứ ở trên đảo mà đợi đi, rồi cũng sẽ bị nổ tan xác”.
“Mày là người của Mộc gia lại bắt tay với Bắc Minh gia”.
Mộc Thận gào lên, cầm điện thoại. “Gọi cho Mộc Tụng, bắt hắn phải khai ra nơi cài bom, nhanh chóng đi tìm rồi gỡ hết cho ta”.
Không còn không khí của cuộc chiến nữa mà mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Nửa tiếng để gỡ bỏ toàn bộ bom trên đảo, cơ bản không làm được.
Ngải Ái nói. “Có nhiều người muốn hủy diệt hòn đảo đến vậy ạ”
“Ừ”.
Mộc Duệ Thần không biết đã sửa lại áo từ lúc nào kéo cô đang ngồi dưới đất, cười nói. “Chúng ta đi nào”.
“Mộc Duệ Thần, lúc nãy anh đánh nhau có phải để kéo dài thời gian không?” Ngải Ái khẳng định. “Anh biết đảo bị đặt bom từ trước? Anh chờ…”
“Thông minh lắm”.
Anh vuốt tóc cô. “Cách đánh người dã man như thế này anh không thích”.
“Chúng mình có thể rời đảo bây giờ à?”. Ngải Ái quay đầu nhìn Mộc Thận đang tức giận. “Ông ta sẽ bỏ qua cho chúng ta?”
“Không thể rời đảo, tất cả đều phải ở lại.” Mộc Thận nghiêm giọng. “Ai dám rời khỏi đảo, đừng có trách ta”.
Ngải Ái đứng bên cạnh Mộc Duệ Thần cười. “Chủ tịch đang đùa phải không, ở lại đây chỉ còn đường chết, có ngốc mới ở lại đây”.
Mộc Thận đột ngột quay đầu lại, trừng mắt nhìn Ngải Ái. “Vậy giờ ta giết cô trước, thế nào?”
“Dĩ nhiên không được!”
Một giọng nam vang lên từ xa, tất cả mọi người ngoái đầu nhìn người đang đi tới, một tay cầm bản đồ, tay kia dắt theo Mộc Lị Vi đang bị trói.
“Cô ấy là người nắm giữ mạng sống của tất cả các người, chỉ cần ai tới gần cô ấy, không cần tới nửa tiếng, tất cả những quả bom sẽ phát nổ, dĩ nhiên cả hòn đảo, bùm…” [Anh Mộc Dịch Triệt ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Anh dễ thương quá đi, lúc nào là lúc nào mà còn bỡn cợt ha ha ha '>.
Nghe Mộc Dịch Triệt nói như vậy, tất cả mọi người đều mặt đen thui như đất, nhất là sau khi nghe anh nói “bùm”, liền rụt đầu.
Ngải Ái ngẩn người nhìn Mộc Dịch Triệt. “Ý anh là gì?”
“Xem trong túi áo em có gì?”. Mộc Dịch Triệt chỉ vào cô.
Ngải Ái đút tay vào túi áo liền đụng vào một vật hình tròn, lấy ra, ngờ vực. “Cái gì đây nhỉ?”
Mộc Dịch Triệt không trả lời, đẩy Mộc Lị Vi cho Mộc Giản. “Chú Giản, giao lại cho chú cô con gái cưng”.
Mộc Giản vội vàng đỡ Mộc Lị Vi, mắng. “Con tới đây làm gì? Con còn muốn cha nói bao nhiêu lần nữa thì con mới dừng mọi việc con làm với cậu chủ hả?”.
Mộc Lị Vi mở trói, gào lên với Mộc Giản. “Cha à, con không làm gì xấu cả, con…”
“Đúng như cô ấy nói, chủ Giản, lần này chúng ta phải cảm ơn cô ấy, đây là thứ mà cô ấy đã đổ hết tâm huyết một ngày một đêm để làm ra, rất tiếc là tôi đã đánh cắp được”.
Mộc Dịch Triệt giơ tấm bản đồ trong tay lên, nhếch môi cười.
“Đồ hèn, Mộc Dịch Triệt, đó là đồ của tôi”.
“Mộc Lị Vi, do cô muốn dùng thứ này để đe dọa Một Duệ Thần, tiếc rằng,… Cô đã sai lầm”






PHẢI THẾ KHÔNG
Mộc Lị Vi giận dữ cắn môi không nói tiếng nào rồi ngã vào lòng Mộc Giản òa khóc. “Cha, con chỉ muốn cứu mọi người, đó là tấm bản đồ con nghiên cứu những vị trí có cài bom, con muốn tìm bộ điều khiển từ xa giấu dưới tầng hầm, con không có ý xấu… Mộc Dịch Triệt lại mắng con như vậy…”
“Giỏi lắm, nín đi con, cha sẽ đưa con rời khỏi đây, đừng làm những chuyện điên rồ, hai năm rồi cha con ta không gặp nhau, đừng mới gặp mặt đã khóc lóc… Lị Vi…”
“Cha … Con rất nhớ cha… Cha không biết hai năm qua con sống trên đảo khổ sở thế nào đâu..”
Ngải Ái nhìn cảnh Mộc Giản và Mộc Lị Vi ôm nhau chợt hiểu ra rằng sở dĩ Mộc Duệ Thần không muốn giết Mộc Lị Vi là vì anh không có cách nào khác cho dù cô ta đã phạm quá nhiều lỗi lầm.
“Ông chủ, đây là bản đồ chôn giấu bom, xin ngài hãy ra lệnh cho các chuyên gia đi phá”.
Tất cả mọi người đều tranh nhau mở ra.
Trên đảo hỗn loạn, vì mạng sống mà mọi người chẳng màng đến gia tộc hay địa vị, tranh nhau tấm bản đồ…
“Bên bờ biển phía nam, có năm chiếc thuyền đã chuẩn bị sẵn”. Mộc Duệ Thần đứng trên boong tàu nhìn xuống, giọng nói không lớn, khá bình tĩnh nhưng tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe”.
“Muốn sống thì đi đi, nhưng vĩnh viễn đừng quay trở lại. Nơi này, về sau sẽ không tồn tại nữa”.
Anh chưa nói xong đã thấy trên bờ cát huỳnh huỵch những tiếng bước chân, cả đám người mặc đồ đen chạy về phía hướng nam, giành giật từng giây từng khắc.
Mộc Duệ Thần đưa mắt nhìn Mộc Thần đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích: “Tôi sẽ không để Mộc gia bị hủy trong tay tôi, nhưng nơi này, buộc phải phá hủy, ông có thể lựa chọn việc lên thuyền hay không”.
Mộc Thận cười lạnh.
Lão quay đầu nhìn khu nhà cổ, xé nát bản đồ quăng xuống biển, nhếch môi cười thê thảm. “Tòa thành này đã sừng sững hơn một trăm hai mươi năm, hiện tại, lại bị hủy trong tay mày Mộc Duệ Thần, con trai của tao, tất cả đều là lỗi của mày. Tại sao mày lại làm tao thất vọng”.
Mộc Duệ Thần quay lưng ra lệnh. “Lên đường”.
Con thuyền khởi động, bắt đầu lướt sóng băng băng…
Mộc Duệ Th