Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dịu Dàng Yêu Em

Dịu Dàng Yêu Em

Tác giả: Thiển Mạc Mặc

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 1342248

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2248 lượt.

c cả đấy sao có thể ném được?”. Ngải Ái giật lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay. “Tôi chỉ nói… là tôi sẽ giữ giúp cậu. Cậu còn nhỏ không nên cầm quá nhiều tiền”.
Mộc Duệ Thần không nhìn cô, tiếp tục xem ti vi.
“Mật mã là gì?”
“XX0714”
Ngải Ái sửng sốt.
0714… Đó là… ngày sinh của cô…






KHÔNG LIÊN QUAN TỚI CHỊ
Cô há hốc miệng còn muốn nói gì đó nhưng đã bị tiếng đập cửa bên ngoài cắt ngang.
Mộc Duệ Thần đứng dậy mở cửa, vừa vặn thấy Thang Tiểu Y.
Cô nàng nhảy tót vào trong nhà, hai má lúng liếng đồng tiền nhìn Ngải Ái vẫy tay, sau đó ôm chầm lấy Mộc Duệ Thần.
Ngải Ái nhìn mặt Mộc Duệ Thần bị vùi cả vào trong ngực Thang Tiểu Y, lại nhìn bản thân, gió thổi tốc váy cô đơn…
Thang Tiểu Y nhìn Mộc Duệ Thần cười đến là vui.
Mộc Duệ Thần cũng cười rồi nói với cô:
“Để em vào giục chị ấy!”
Ngải Ái đang đứng trước cửa muốn đi ra thì lại bị Mộc Duệ Thần giữ lại.
“Đây là lần cuối cùng tôi cho chị đi!”. Cậu nhìn cô, nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe. “Lúc về nhớ xin nghỉ”.
Vậy là cậu ta biết cô đi làm thêm. Cho dù cô có nói thế nào thằng nhóc cũng không đồng ý thế mà Thang Tiểu Y chỉ mới nói có một câu nó đã đồng ý ngay.
Ngải Ái thấy chán nản, không hiểu vì sao mình lại tức giận.
“Mộc Duệ Thần!”. Giọng nói của cô có chút giận hờn. “Cậu nói đi, cậu thích cúp C đúng không?”. [Tớ sẽ nghiên cứu ba * bá trong bản convert là gì. Sorry cả nhà, đang cấp tốc edit để đọc cho hoành tráng nên không được kỹ lưỡng đâu'>.
Cậu nhìn lướt qua ngực cô.
“Không liên quan tới chị!”
“Vậy là đã rõ cậu thích Thang Thang!”
Cô nắm chặt bàn tay lại:
“À mà thôi, dù sao cũng chẳng liên quan tới tôi và tôi cũng không có hứng thú. Ở nhà ngoan, gặp lại sau”.
Cậu đi tới giường ngồi phịch xuống, ôm đầu không nói gì.
Ngải Ái đóng sầm cửa lại, kéo Thang Tiểu Y đi ra ngoài.
NỤ CƯỜI QUÁI DỊ
“Cậu nói gì mà thằng nhóc không cho hả. Rõ ràng cậu ngược đãi thằng nhóc thì có. Này Tiểu Ái, cậu chăm sóc nó tốt vào, đừng để người khác phải thương tiếc thế này”. Thang Tiểu Y liếc mắt nhìn Ngải Ái. “Cậu có thể tự đi ra ngoài mà, việc gì phải nhờ tớ giúp. Cậu thật là… cậu khiến tớ chẳng hiểu nổi cậu nữa”.
Ngải Ái không muốn giải thích với cô bạn, cũng bởi vì cô lười giải thích.
Hai người đi tới đầu đường, Ngải Ái quay lại mỉm cười:
“Thang Thang, cảm ơn cậu đã giúp tớ đi ra ngoài. Giờ tớ đi làm đây. Bye!”
“Cậu bị sao thế? Sắc mặt cậu kém lắm”. Thang Tiểu Y kinh ngạc nói. “Hay tớ đưa cậu đi gặp bác sĩ nhé. Cậu không khỏe ở đâu?”
“Tớ không sao!”. Cô cười cười, quay người đi thẳng.
“Hôm nay cậu làm ở đâu? Mấy giờ thì xong?”. Thang Tiểu Y gọi với đằng sau.
“Quán cà phê, 6h xong!”.
Ngải Ái quay đầu nhìn Thang Tiểu Y cười nụ cười khó hiểu.
Mà nụ cười đó Ngải Ái nghĩ mãi vẫn không ra là cô nàng đang ám chỉ điều gì.
Làm việc cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, Ngải Ái đi ra cửa và rốt cuộc thì cô cũng đã hiểu nụ cười của Thang Tiểu Y.
Ánh chiều tà bao phủ khắp phố xá, dưới tán cây trước quán cà phê, Chu Thế Dương đang đứng đợi đằng trước, bóng người cậu thật dài dưới nền xi măng, gương mặt rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn tươi cười như ánh nắng mùa đông.
Lòng Ngải Ái rung rinh:
“Lớp trưởng…”
Cậu giơ tay lên chào cô, nụ cười ôn hòa điểm trên môi:
“Tiểu Ái!”
“Sao cậu…”. Cô giật mình, vội vàng chạy tới trước mặt cậu. “Sao cậu lại ở đây?”
“Tiểu Y nhờ tớ đưa thứ này cho cậu nên tớ mới tới đây”. Cậu giơ một chiếc túi giấy lên. “Cô ấy nói trong này có một thứ rất quan trọng ngay mai nhất định phải sử dụng cứ gọi điện thoại giục tớ đem tới cho cậu”.
Ngải Ái cười gượng cầm lấy cái túi:
“Cảm ơn cậu!”
ĐẦU DY BÊN KIA ĐIỆN THOẠI
“Không có chi! Tập thể dục thôi mà”. Chu Thế Dương nhìn cô. “Tớ có thắc mắc không biết bên trong là thứ gì quan trọng đến vậy, tại sao Tiểu Y cứ giục tớ phải mang tới cho cậu”.
Ngải Ái lắc đầu rồi mở túi ra.
Nháy mắt, cả người cô từ trên đầu đổ xuống đỏ bừng như bị lửa thiêu.
Đây là một bộ nội y màu đen đính ren.
Cô ngẩng đầu cứng họng không biết nói gì.
Cô nhìn thấy mặt Chu Thế Dương cũng đỏ lên. Cậu ta cũng nhìn thấy rồi.
Cậu lui về phía sau mấy bước:
“Ngày mai… ngày mai… muốn dùng… Tớ…tớ…”
Ngải Ái xấu hổ cầm túi chạy đi:
“Tớ về nhà trước đây. Tạm biệt cậu. Gặp lại sau nhé!”
Cô bực mình, hối hận không thôi.
Ngày mai là cuối tuần, chỉ muốn đi chơi vui vẻ thôi, vậy mà lại nói thứ quan trọng mà cô muốn dùng…
Cô bị Thang Tiểu Y làm cho mất mặt… Trời ơi! Cô rất muốn nổi cáu.
Di động phát nhạc. Là hình chú thỏ ngạo nghễ.
Ngải Ái cầm lên nghe, gào lên:
“Thang Tiểu Y. Tớ và lớp trưởng rất trong sáng. Cậu dưng không lại đi đưa đồ lót sếch xì làm gì. Thang Thang đáng chết, cậu làm mất hình tượng của tớ. Hu hu. Nếu cậu ấy ghét tớ thì tớ phải làm sao đây. Tớ nhất định sẽ không để cho cậu được yên thân. Cả đời này tớ sẽ không để cho cậu được yên”.
Đầu dây bên kia im lặng, không có tiếng trả lời.
“Này, cậu nói gì đi chứ!”. Ngải Ái thấy