Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015

Lượt xem: 1341315

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1315 lượt.

ới tránh khỏi ngã nhào ở trên võ đài.
Mặt Hoàn Tử đã đỏ hết cả lên, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Kỷ Lâm, cậu đã đá nửa giờ, lại không có lần nào giữ vững được thân thể, thật sự là quá ngu ngốc.
Nhìn thấy nét mặt đứa trẻ như đưa đám, Kỷ Lâm xoa xoa đầu của cậu, an ủi: “Hoàn Tử rất thông minh, khi huấn luyện viên mới học còn thua ngươi rất nhiều. Đây mới là ngày thứ nhất, không nên gấp gáp, nhưng là. . . . . .”
Anh ta dừng một chút, thấy Hoàn Tử đột nhiên nhìn, chợt thay một bộ mặt nghiêm túc, “Diệp Cảnh Thâm, có lòng tin mình có thể học giỏi hay không?”
“Có.” Hoàn Tử sống lưng thẳng tắp, trả lời không chút do dự.
“Đứa bé ngoan.” Kỷ Lâm trong mắt tươi cười, thu dọn bia để đá chân, nói: “Qua bên kia nghỉ ngơi một lát, chờ mẹ tới đón nha.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy đứa trẻ ánh mắt chợt nhìn xuống, gọi “Mẹ.”
Kỷ Lâm quay đầu nhìn lại, ánh mắt đụng phải Diệp Chi, bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng không muốn nói chuyện tối ngày hôm qua.
Ôi, sao có thể trùng hợp như vậy chứ?






Tiếp Xúc Thân Mật
Phản ứng đầu tiên của Diệp Chi là quay đầu bước đi, nhưng tránh được bây giờ, không tránh được một đời, người này là huấn luyện viên của Hoàn Tử, sau này việc tiếp xúc với anh ta chắc chắn không thể tránh khỏi. Chỉ có thể cố gắng không lộ sự lúng túng trước mặt anh ta, điều chỉnh vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra với Kỷ Lâm, lên tiếng chào hỏi “Huấn luyện viên, ngài khỏe chứ.”
“Chào cô” Kỷ Lâm đứng lên, cúi đầu che giấu sự kinh ngạc ở trong mắt, đi đến trước mặt Diệp Chi đưa tay ra, trên mặt là nụ cười, “Tôi là Kỷ Lâm, là huấn luyện viên chính của Diệp Cảnh Thâm” Anh giơ tay chỉ chỉ người đang chổng mông lên lau gương một cách mệt nhọc, Bạch Kỳ, “Đó là huấn luyện viên phụ, Bạch Kỳ.”
“Diệp Cảnh Thâm còn quá nhỏ, các anh dạy chắc là rất vất vả, làm phiền các anh rồi. ”
“Không phiền toái.” Kỷ Lâm cúi đầu, Hoàn Tử đang đứng dọc theo võ đường mang giày, động tác hết sức nhanh nhẹn, nhìn qua cũng biết ở nhà bình thường chắc thường xuyên tự mình mang giày, khéo léo làm người người thương yêu.
“Ngày mai gặp, Hoàn Tử.” Kỷ Lâm nhìn cậu phất phất tay.
Diệp Chi dắt tay Hoàn Tử đang muốn rời đi, lại phát hiện tầm mắt con trai đang nhìn chằm chằm một chỗ nào đó, ánh mắt cô cũng nhìn theo, nhưng không phát hiện ra con trai nhìn cái gì.
Diệp Chi không hiểu, Kỷ Lâm lại biết ý tứ của Hoàn Tử, “Tiểu Hắc Miêu huấn luyện viên sẽ ôm về nhà nuôi, ngày mai cháu có thể nhìn thấy nó.”
Hoàn Tử nghe vậy, mới thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn đi theo Diệp Chi đi ra. Lúc đóng cửa, Kỷ Lâm thính tai nghe giọng lạnh lùng của đứa nhỏ, “Mẹ, con không muốn chơi cùng Tiểu Miêu.”
Tính khí này… không biết có phải giống cô gái này, Kỷ Lâm lười biếng cởi đai đen bên hông ra, không để ý, nghĩ đến điều đó.
Bỗng lúc này Bạch Kỳ cầm khăn lau quay đầu lại, nhìn Kỷ Lâm lồng ngực trần trụi, lập tức lui về phía sau nhảy một bước, hoảng sợ nói: “Này, đoàn trưởng Kỷ, cậu muốn trần truồng đuổi theo người đẹp sao?”
Kỷ Lâm liếc hắn một cái, “Người ta cũng có con trai đã lớn, đầu cậu bị ngập nước hả?”
“Hay là cậu cũng không kết hôn.” Bạch Kỳ lầm bầm một câu, “Tối hôm qua mẹ mình vẫn còn nói thầm ở bên tai mình, để mình nhìn xem bên cạnh cậu có người con gái nào thích hợp hay không.”
“Đừng bận tâm, mình sẽ không cưới.” Đang nói chuyện, Kỷ Lâm đã thay quần áo xong, anh để ý mái tóc ngắn ngủn trên đầu, nhưng trên mặt lại không nghiêm túc, “Mình cảm thấy người khác không biết, nhưng cậu nên biết.”
“Cậu thật sự muốn như vậy?” Bạch Kỳ ném khăn lau xuống, thái độ có chút tức giận, “Nếu thật như vậy, cậu cũng sẽ không đi những 5 năm. Nhiều năm như vậy. . . . . .”
“Đủ rồi.” Lời còn chưa nói hết, Kỷ Lâm lên tiếng quát bảo ngừng lại, đôi mắt nhỏ dài tràn đầy lạnh lùng làm người nhìn phải kinh ngạc, “Đừng để cho mình nghe được cậu lặp lại chuyện này.”
Bạch Kỳ trừng mắt, nắm thật chặt quả đấm, đem lời nói đã ra đến đầu lưỡi nuốt xuống, nhưng trên mặt lại không cam lòng.
“Được rồi, mình mời cậu ăn cơm.” Chỉ mấy giây sau, Kỷ Lâm lại khôi phục bộ dáng cười híp mắt bình thường, anh khoát bả vai Bạch Kỳ , giống như mới vừa rồi giữa hai người chưa từng có giằng co chút nào, “Cậu đi đến chỗ cũ trước đợi mình...mình phải đem nó về nhà đã.”
Nói xong, đưa tay chỉ một đôi mắt to tròn vo đang nhìn bọn họ, Tiểu Hắc Miêu.
Buổi trưa hôm nay, Tiểu Hắc Miêu uống sữa tươi hai lần, tinh thần rất vui vẻ, chơi mệt rồi nằm xuống ngủ.
Kỷ Lâm định nhận nuôi con vật nhỏ này, không nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy xong sao có thể mặc kệ nó ra ngoài mưa gió.
Bạch Kỳ đi đến quán ăn trước, Kỷ Lâm mang theo Tiểu Hắc Miêu đi đến bệnh viện dành cho thú cưng, cho Tiểu Hắc Miêu kiểm tra cơ thể, với hỏi thăm cách nuôi con mèo nhỏ này.
Kết quả được bác sĩ hướng dẫn tận tình, nói Tiểu Miêu chưa dứt sữa không thể uống sữa tươi, muốn uống phải là loại sữa bột đặc biệt dành cho mèo, cho nó uống sữa tươi không phải cứu nó, mà là hại nó.
Kỷ Lâm nghe xong đổ mồ hôi lạnh toàn


Lamborghini Huracán LP 610-4 t