XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 134724

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/724 lượt.

Nguyên nhân


Giữa trưa mùa hè, gió hiu hiu thổi tới, bầu không khí tràn đầy mùi hương của hoa sơn chi, thấm vào ruột gan.
Lúc này, là giờ ngủ trưa của cô nhi viện, nên khắp nơi đều vô cùng yên tĩnh.
Cửa phòng ký túc xá, bị kéo ra một khe hở, một cái đầu nhỏ nhắn nhô từ bên trong ra ngoài thăm dò, là một cô gái nhỏ, bộ dạng khoảng chừng 10 tuổi, để đầu nấm vô cùng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc, tròng mắt đen nhánh tỏa sáng, cô bé nhìn thấy bên ngoài không có ai, lặng lẽ đi ra, nhanh chóng xuyên qua sân trước, chạy tới sân sau.
Dưới tàng cây sơn chi, có một cậu bé gầy gò đang ngồi, đôi mắt xanh thăm thẳm, nước da xinh xắn giống như hoa, cậu bé cúi đầu, bộ dạng hình như có chút không vui.
Cô gái nhỏ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu, dùng sức hít một hơi, khoa trương kêu lên: "Oa...thơm quá."
"Đây là của cô sao?" Anh mở miệng hỏi.
Cô bé nhìn anh trai xinh đẹp trước mắt, dùng sức gật đầu: "Vâng". Cô bé không dám nói không phải, vì sợ nói, anh sẽ không chọn cô, thực ra cô đang nói dối, cái này là cô vừa mới nhặt được ngoài sân.
Thiếu niên im lặng một lúc, quay đầu nói với viện trưởng: "Chọn cô bé này."
Trong mắt của những đứa trẻ khác đều là sự ghen tị, cô bé này đã trở thành người may mắn, cô bé sẽ được dẫn đi khỏi nơi đổ nát này.
Cô gái nhỏ đứng ở sân sau chơi đùa, sờ vào cổ, phía trên đã trống không: "A, không xong, dây chuyền của mình không thấy đâu nữa, nhất định là vừa rồi chạy quá nhanh nên đã làm rớt."
Cô gái nhỏ vội vàng đứng dậy chạy về phía trước, vừa cúi đầu, vừa tìm kiếm mọi ngóc ngách, đột nhiên, cô đụng vào một bức tường thịt.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp đẽ, đôi mắt thâm thuý, giống như ngôi sao lóe sáng trên bầu trời, cô nghe tim mình đập rất nhanh, chỉ ngẩn người nhìn anh, quên cả hô hấp.
Nhìn cô gái nhỏ thô lỗ lao vào trong lòng anh này, khóe miệng anh không khỏi cong lên, đây là sau khi ba mẹ anh qua đời, lần đầu tiên anh cười, anh đưa tay xoa tóc cô: "Đừng chạy lung tung, phải cẩn thận..."
Viện trưởng kéo cô ra, gấp giọng giải thích với anh: "Thật xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, cậu đừng trách nó."
"Không sao!" Bên cạnh anh dắt theo cô bé được chọn, đi ra ngoài.
Cô gái nhỏ nhìn theo bóng lưng của anh, cho đến khi mất hút mới thôi, một khắc rung động vừa rồi, còn sót lại ở đáy lòng cô, cùng cô lớn lên.
Cô đáng giá bao nhiêu tiền!



Đến lễ đường!


Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch lảo đảo, nội tâm hoàn toàn tĩnh mịch.
"Đây là quà mừng tôi tặng cho hai người, mang theo đi tìm chú rễ, dù sao hôm nay tôi cũng được mời làm khách, lát nữa tôi sẽ tự mình đưa em đi." Tập Bác Niên nở nụ cười lạnh, giống như có thể đóng băng cô.
Lát sau, có nhà tạo mẫu chuyên nghiệp đến thay áo cưới lộng lẫy cho cô, mái tóc dài được vấn lên, khuôn mặt trang điểm vô cùng tinh xảo.
Vẻ đẹp của cô làm cho mọi người không nhịn được tán thưởng, nhưng đôi mắt cô lại trống rỗng, giống như một vũng nước đọng, u tối buồn bã, không nhìn thấy sự dao động.
Cô im lặng ngồi đó, dường như đang suy nghĩ tìm lối thoát.
Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Tập Bác Niên chỉ cười nhạt, không hề trả lời lại, nhưng sự mờ ám này, vừa lúc khiến cho phóng viên có cơ hội tốt để thổi phồng sự việc.
Những người bên trong lễ đường cũng bị tiếng ầm ĩ bên ngoài thu hút tầm nhìn, không thấy thì không sao, nhưng vừa thấy, đã làm cho tất cả mọi người chấn động, ba mẹ của Nguỵ Thu Hàn thiếu chút nữa thở không nổi, sỡ dĩ vẫn cố chịu đựng, là vì bọn họ cũng biết lý do trong đó, nhưng không ngờ Tập Bác Niên lại khinh người quá đáng như vậy.
Dưới con mắt của mọi người, Tập Bác Niên trắng trợn đưa Mặc Tiểu Tịch đến trước mặt Nguỵ Thu Hàn.
"Nguỵ tổng, đây là ngày vui, sao để mặt khói coi như vậy, hôm qua tôi đã giúp anh nghiệm qua, quả thực rất tốt, anh có thể yên tâm mà lấy về." Tập Bác Niên chế giễu, nụ cười của anh so với ánh mặt trời còn xán lạn hơn, nhàn nhã bước qua một bên, ngồi xuống dự hôn lễ.
Lồng ngực của Nguỵ Thu Hàn thắt chặt, trái tim đau đớn giống như muốn vỡ ra, anh ta muốn giết Tập Bác Niên.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và ngượng ngùng của Mặc Tiểu Tịch, từ cổ đến ngực đều phủ đầy dấu hôn, đã có thể tưởng tượng ra được mức độ kịch liệt của đêm qua, anh ta kiềm nén đau đớn dâng lên trong lòng, nhẹ nhàng kéo lấy tay cô, đứng đối diện với cha sứ và nói: "Có thể bắt đầu."
Cha sứ cười lúng túng, đọc lời thề, Nguỵ Thu Hàn không suy nghĩ đã nói tôi bằng lòng, anh mắc nợ cô, sau này, anh sẽ yêu thương cô thật nhiều.
Nhưng lúc hỏi Mặc Tiểu Tịch, cô lại không có phản ứng, cha sứ đành phải hỏi lại lần nữa.
"Mặc tiểu thư, cô nguyện ý lấy Nguỵ tiên sinh làm chồng không, bất luận nghèo khổ hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng đều không rời bỏ, bên nhau cả đời, cô nguyện ý không?"
Đôi mắt của Mặc Tiểu Tịch vẫn đờ đẫn như cũ, nhưng khi cô nghe thấy lời nói của cha sứ, khóe môi hơi giật giật, nhẹ nhàng nói ra ba chữ!
Bị trói lên máy bay!