
Tác giả: Hồng Phi Nhan
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 134732
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/732 lượt.
em có tư cách gì ghét bỏ tôi? Đồ kỹ nữ thối tha, em là thứ gì mà chê tôi dơ bẩn." Cảm nhận được ác cảm cô đối với mình, trong lòng anh rất khó chịu, giống như có một bàn tay vô hình đang quấy nhiễu trong lòng anh.
"Cho dù tôi là thứ gì cũng tốt hơn là thứ ngựa đực như anh, đúng là tôi chê anh ghê tởm, chê anh bẩn thỉu, nhìn thấy anh, tôi cũng muốn ói, anh là một thằng khốn nạn, đốn mạt." Mặc Tiểu Tịch hung hăng phản kích, trái tim của cô đã bị chọc thủng một lỗ, cho nên cần phải tận sức phản kích.
Anh đúng là một tên súc sinh
Bị ném vào đài phun nước
Nhưng cô căn bản không biết Tập Vân Noãn là ai!
Ninh Ngữ Yên nói cho cô biết tin tức này, làm cô vô cùng kinh hãi, cô dường như đã thử dò xét tất cả ngọn nguồn của sự việc.
"Ninh tiểu thư, Tập Vân Noãn là ai? Tại sao cô lại nói là do tôi hại chết?" Mặc Tiểu Tịch lo lắng hỏi, cái tên Tập Vân Noãn này, trước đó cô đã nghe Tập Bác Niên nói qua.
Ninh Ngữ Yên dừng lại, buông tay ra, chế nhạo: "Cô cứ tiếp tục giả bộ ngu ngốc đi, nhưng không thừa nhận không có nghĩa là không có chuyện gì."
Suốt một ngày, Mặc Tiểu Tịch đều suy nghĩ về chuyện này, không được! Cô nhất định phải biết rõ,, cô không thể vô duyên vô cớ gánh trên lưng tội danh hại chết người, cô làm người luôn ngay thẳng, ghét nhất là bị người khác vu oan cho cô.
"Em ở trong này làm gì hả?" Một tiếng hét giận dữ từ cửa truyền đến, làm tay của Mặc Tiểu Tịch run rẩy, khung hình rơi xuống đất, vỡ tan, người ở bên trong, mặt mũi hình như cũng bóp méo, trở nên rất đáng sợ.
Khí lạnh làm cho bước chân của Mặc Tiểu Tịch vô thức lui về phía sau: "Tôi không cố ý, thật xin lỗi..." Cô nhìn xuống đất, thật tâm nói xin lỗi.
Tập Bác Niên giật mình nhìn khung hình vỡ vụn, tức giận phun trào lên phút chốc, đi đến ngồi xổm xuống nhặt tấm hình lên, lấy thuỷ tinh đã vỡ phía trên ra: "Vân Noãn, em đừng giận, ngày mai anh hai sẽ mua khung hình đẹp hơn cho em, có được không?"
Mặc Tiểu Tịch chưa từng nhìn thấy bộ dạng dịu dàng như vậy của anh, nói chuyện với tấm hình, trong mắt tràn đầy yêu thương và buồn bã.
Tập Bác Niên cất kỹ tấm hình, nhìn về phía Mặc Tiểu Tịch,, trong mắt nổi lên bão táp như muốn huỷ diệt tất cả: "Mặc Tiểu Tịch, em thật đáng chết." Anh nắm lấy quần áo của cô, kéo ra khỏi phòng, kéo xuống lầu.
Người giúp việc và Ninh Ngữ Yên nhìn thấy bộ dạng Diêm La của Tập Bác Niên, ai cũng không dám bước lên.
Anh lạnh lùng kéo cô ra đến bên cạnh đài phun nước, ném vào trong nước: "Em đi chết đi, một mạng đền một mạng, đây mới là cách giải quyết tốt nhất." Giọng nói của anh lạnh lẽo mà vô tình, đôi mắt đen nhánh không có một tia sáng.
"A..." Cả người của Mặc Tiểu Tịch chìm trong nước, bị ép uống vào miệng hai ngụm nước lớn, vùng vẫy nổi lên mặt nước.
Nhưng ngay sau đó nước phía trên giội xuống, thiếu chút nữa làm cho cô ngạt thở, sức nước to lớn gần như quật ngã cô vào trong nước, cô ra sức đi về phía trước, muốn rời khỏi.
Tay vừa đụng đến thành đá hoa cương của đài phun nước, đã bị một bàn chân to đá trở lại trong nước.
Thật sự muốn cô chết!
Rốt cuộc sự thật là gì?
"Hừ, có dũng khí lắm." Đôi mắt của Tập Bác Niên trở nên lạnh lẽo: "Sau khi em gái tôi tự sát, có để lại một di thư, ở trên đó con bé viết, người đàn ông mà trong lòng con bé yêu nhất đã bị cướp đi, người phụ nữ kia còn năm lần bảy lượt sỉ nhục và đe dọa con bé, tình yêu của con bé sắp kết thúc, ,con bé cũng không còn gì lưu luyến, phải rời khỏi thế giới làm cho con bé tuyệt vọng này, hẳn là em cũng biết người đàn ông nó yêu là ai?"
Mặc Tiểu Tịch không hề ngốc, cô lập tức có thể đoán ra: "Người anh nói, là Nguỵ Thu Hàn?"
"Đừng nói với tôi, em không biết chuyện qua lại của em gái tôi và Nguỵ Thu Hàn, làm bộ cũng quá giả tạo rồi, Nguỵ Thu Hàn bởi vì muốn kết hôn với em, cho nên ruồng bỏ em gái của tôi, cộng thêm em liên tiếp đe dọa con bé, cuối cùng bức con bé vào đường cùng, con bé từ trên lầu cao nhảy xuống, chết tại chỗ, Nguỵ Thu Hàn đã thừa nhận, là vì em, mà từ chối em gái của tôi, cũng từng xảy ra tranh chấp, tất cả mọi chuyện, ,hoàn toàn trùng khớp với những gì con bé miêu tả trong di thư, em còn gì để nói?" Tập Bác Niên nhìn Mặc Tiểu Tịch nói không ra lời, trong lòng đau nhói.
Mặc Tiểu Tịch cảm thấy mình sắp điên rồi, cô cười khổ: "Thành thật mà nói, tôi thật sự không biết Nguỵ Thu Hàn và em gái anh qua lại với nhau, tôi có thể thề với trời, người kia tuyệt đối không phải là tôi, nói không chừng người trong lòng mà em gái anh nói, căn bản không phải Nguỵ Thu Hàn."
Nhiều bằng chứng trước mắt như vậy, cô vẫn còn nguỵ biện, điều này thật sự làm cho anh vô cùng thất vọng: "Mặc Tiểu Tịch, tại sao em không thẳng thắn thừa nhận, nếu không nắm đủ bằng chứng, tôi sẽ không đổ oan cho bất kỳ ai, em gái tôi là người hướng nội, con bé chỉ qua lại với Nguỵ Thu Hàn, cộng thêm những lời trong di thư, là anh ta muốn kết hôn với người phụ nữ khác, đúng lúc em và Nguỵ Thu Hàn cũng muốn kế