
Tác giả: Tang Y Y Y
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 134855
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/855 lượt.
đổi. Cha yên tâm, công việc bên kia đã bàn giao rõ ràng, hơn nữa trong thời gian ngắn…”. Anh dừng lại suy nghĩ một chút, lựa lời nói tiếp: “Trong vòng mấy năm tới, con không có ý định ra nước ngoài phát triển sự nghiệp”.
Dụ Dỗ Chính Là Việc Tình Yêu Phải Làm
Đến bữa tối, các thành viên nhà họ Thẩm đến đầy đủ, không khí gia đình hòa hợp chưa từng có.
Mọi người không rõ buổi chiều trong phòng sách hai cha con đã nói gì, chỉ thấy rõ ràng cha Thẩm cười nhiều hơn mọi ngày.
Bởi mẹ Thẩm nấu nướng không giỏi, nên trong nhà có thuê một bác giúp việc chuyên nấu ăn. Thẩm Quân Mặc trước nay ăn như vậy cũng thấy bình thường, hôm nay đầu lưỡi bỗng nhiên trở nên soi mói.
Chắc là vị giác cũng có kí ức, nó đã được nếm qua một lần thì những thứ khác đều khiến nó khó chịu, không hứng thú gì nữa.
Ăn xong bữa tối, cả nhà đến phòng khách vừa ăn trái cây vừa tán gẫu. Thẩm Quân Mặc thực ra hơi mệt, mà Đồng Đồng vẫn ầm ĩ muốn chơi với anh. Con bé phấn khích quá nên không thấy mệt mỏi, sức lực thật dồi dào.
“Đồng Đồng, để mẹ đưa con về phòng, kể chuyện cổ tích rồi đi ngủ nhé”. Cuối cùng Thẩm Quân Trạch cũng bày ra oai phong của người cha, ôm nhóc con đang ngồi trên đầu gối Thẩm Quân Mặc lên, giao cho vợ: “Muộn rồi! Trẻ con không nên thức khuya”.
Đồng Đồng mím mím miệng, nhìn Thẩm Quân Mặc, khuôn mặt giống như oan ức muốn khóc: “Cha xấu, con muốn chú, con muốn chú…”
Thẩm Quân Trạch ít khi nghiêm khắc với Đồng Đồng, bình thường hay dụ dỗ nuông chiều con bé. Lúc này nhìn con mang vẻ mặt đáng thương, anh lập tức bị đánh bại, không nhẫn tâm quát mắng được.
“Ngày mai chú sẽ dẫn Đồng Đồng đi ăn quán rất ngon, nên Đồng Đồng nhanh đi ngủ, ngày mai mới dậy sớm đi cùng được, nếu không chú sẽ đi một mình”. Thẩm Quân Mặc sờ sờ khuôn mặt của Đồng Đồng, vỗ về bé nhẹ nhàng.
Đồng Đồng nghe xong, biểu cảm nhanh chóng thay đổi, môi mím lại, tràn đầy tự tin nói: “Ngày mai cháu nhất định sẽ dậy”. Nói xong giục mẹ mau mau dẫn bé trở về phòng ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em.
Thẩm Quân Trạch day day trán, hơi bất đắc dĩ nở nụ cười: “Đề nghị của mẹ, em cũng thử suy nghĩ xem, Đồng Đồng ít khi nghe lời người khác như vậy”.
Thẩm Quân Mặc liếc anh trai một cái, vẫn mang bộ mặt hờ hững, không thấy phản ứng, suy nghĩ chắc bay đến tận phương nào rồi.
“Thật quyết định đi dạy ở trường đại học K?”. Thấy Thẩm Quân Mặc im lặng, Thẩm Quân Trạch cũng không trêu chọc nữa, thay đổi giọng điệu: “Công việc của em ở Pháp vẫn rất tốt mà”.
Thẩm Quân Mặc dựa vào ghế sa lông, một tay chống ở huyệt thái dương nói: “Cha nói em làm giảng viên, em sẽ làm tốt”.
Thẩm Quân Trạch phì cười: “Xem ra em đã suy nghĩ kỹ. Từ nhỏ đến lớn, em luôn luôn có chủ kiến. Mấy năm nay cũng bí mật giúp công ty nhiều việc. Nếu quyết định về nước phát triển, công ty anh sẽ mời em một vị trí không tồi…”
“Nửa tháng trước em cùng cha nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy làm giảng viên cũng là một nghề không tệ. Tạm thời em có một ít hứng thú với nó”. Thẩm Quân Mặc xoa xoa huyệt thái dương, thật sự rất mệt mỏi: “Em tuy rằng học kinh tế và pháp luật, nhưng như anh biết, chỉ là do muốn chống đối lại cha mà thôi, chứ thích thú thì không nhiều”.
Đứng dậy đi gần đến chân cầu thang, giọng nói Thẩm Quân Mặc chợt thay đổi, mang theo một chút vui đùa: “Ở nước ngoài đã bị nhà tư bản bóc lột rồi, về nước anh hãy tha cho em đi. Không khí trường học rất thoải mái, em sẽ coi như mình đang nghỉ phép”.
Thẩm Quân Trạch bật cười theo: “Mấy câu này em đừng để cho cha nghe được, kiểu gì cha cũng tức giận mất thôi”.
Thẩm Quân Mặc đã bước lên cầu thang đi đến tầng hai, âm thanh văng vẳng vọng đến: “Cha có giận hay không em không biết. Nhưng nếu để cho cha biết anh đứng ở sau lưng khoét góc tường của cha, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, điều này không thể nghi ngờ”.
Thẩm Quân Trạch hơi choáng váng. Một lát sau vừa cười vừa lắc đầu. Đứa em trai này thật là, ai nói sinh ra từ dòng dõi thư hương thì sẽ hiền lành, lịch sự. Từ nhỏ đến giờ, chuyện ngầm chịu thiệt giống như vừa rồi , người anh trai như anh đã trải qua bao nhiêu lần, tưởng chừng có thể viết thành một quyển sách lịch sử đẫm máu và nước mắt rồi.
Đêm nay, Giản Chi cũng rất mệt.
Khách đặt trước bữa tối vượt quá so với buổi trưa. Đợi được đến khi khách rời đi, cô kéo thân thể mệt mỏi dọn dẹp qua loa rồi lên gác nghỉ ngơi.
May mắn là trước khi đi Mỹ, cha mẹ đã đặc biệt sửa chữa bên dưới gác xép. Xây một vách ngăn tạo một phòng tắm nho nhỏ. Bên cạnh cửa sổ đặt một cái giường. Tuy rằng có hơi đơn sơ, nhưng cũng đầy đủ vật dụng. Một mình cô ở vô cùng thoải mái và dễ chịu. Còn hơn là mỗi khi quán đóng cửa muộn, cô lại phải vội vàng bắt xe buýt mất nửa giờ để về nhà ở khu Tân Thành.
Giản Chi cầm chiếc khăn khô lau tóc của mình. Tuy đã mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ mở máy tính ra, đăng thông tin về thời gian, địa điểm, vị trí tuyển dụng. Làm xong mới thoải mái ngáp một cái, đóng máy tính lại, đi về giường n