
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi
Tác giả: Đào Đào Nhất Luân
Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015
Lượt xem: 134662
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/662 lượt.
đôi thành cặp với người đàn ông khác,Dịch Thừa liền nghiến răng nghiến lợi,khổ không nói nổi. Áp lực cha mẹ, tiền đồ kêu gọi, còn có chính hắn quyến luyến Cổ Dĩ Tiêu,Dịch Thừa nhìn như bình tĩnh nhưng nội tâm lại giãy dụa thành một đoàn.
Một đêm không ngủ.
Cổ Dĩ Tiêu đồng dạng ngủ không yên, cái tên biến thái Sử Hoài Triết! Thừa dịp cha mẹ không ở nhà liền đưa bạn gái về,hiện tại đang ở cách vách phòng làm loạn! Một tiếng rên rĩ truyền đến lổ tai Cổ Dĩ Tiêu,Cổ Dĩ Tiêu liên tiếp mắt trợn trắng,thật muốn hô to một câu “Các ngươi tiết chế một chút cho ta!”. Sử Hoài Triết là một bác sĩ, tại sao không biết yêu quý thân thể như vậy !
Nếu không phải vì kích thích Dịch Thừa,cô mới không chịu nghe tiếng rên rĩ của bọn họ ở cách vách! Cô thật muốn mạo hiểm đi xe taxi nguy hiểm đến bệnh viện ……
Không biết kích thích như vậy đối với Dịch Thừa là tốt hay xấu hoặc có lẽ hoàn toàn ngược lại. Cổ Dĩ Tiêu vừa nghĩ tâm trạng bỗng nhiên chùn xuống.
Mẹ Dịch đã sớm tới bệnh viện,Dịch Thừa không sai biệt lắm cũng sắp xuất viện,bà đến giúp đỡ con trai thu thập vài món quần áo.Thấy trước cửa giường bệnh biên có đặt một đồ giữ ấm,cũng không phải bà mang tới,vì thế hỏi:“Ai vậy ?”
“Dĩ Tiêu ngày hôm qua lại đây,cô ấy ở lại .” Dịch Thừa lộ hai đôi mắt thâm quần.
“Con bé đến đây……” Mẹ Dịch bỗng nhiên trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắng cổ họng một cái,“Cô ấy…… có nói cái gì với con không?”
Dịch Thừa nghi hoặc không có lập tức trả lời mẹ,“Cô ấy nên nói với con cái gì?”
Mẹ Dịch sửng sốt nói sang chuyện khác:“Cô ấy về rồi sao?”
Cổ Dĩ Tiêu lắc đầu đem những thứ nhớ lại vứt đến sau ót, cũng giống như kinh nguyệt,mi có thể đem nó chậm lại nhưng mà tuyệt không thể tránh được.Cô dùng tay lau nước mắt đứng trước gương nở nụ cười thật lâu, mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phòng bệnh Dịch Thừa. Trên thế giới không có chuyện gì có thể đánh bại cô, vô luận như thế nào cô đều phải kiên cường.
Thật ra thời điểm Cổ Dĩ Tiêu chạy trốn,Dịch Thừa và mẹ hắn còn có một đoạn đối thoại:“Con sẽ ở lại đại học X, đây là nghề nghiệp của con.”
“Cái gì?!” Lúc ấy mẹ Dịch vô cùng khó hiểu,“Con căn bản là không nghĩ thông,con vẫn là vì cô gái đó……”
“Phụ nữ có cái gì không tốt? Mẹ, mẹ cũng là phụ nữ.” Dịch Thừa kiên định nhìn mẹ Dịch,“Mẹ hy vọng con của mẹ biến thành một người vì tiền tài cùng địa vị mà tùy tiện vứt bỏ cô gái mình yêu? Nếu lúc trước ba ba vì cái gọi là sự nghiệp mà vứt bỏ mẹ,mẹ sẽ suy nghĩ ra sao?Mẹ sẽ cảm thấy cha nên vì sự nghiệp rồi vứt bỏ mẹ sao? Phụ nữ tại sao nhất định là vật hi sinh để hoàn thành sự nghiệp cho đàn ông? Lúc sự nghiệp còn chưa thành công người phụ nữ đó ở cùng hắn,đợi đến khi sự nghiệp muốn thành công lại vứt bỏ cô gái đó đi tìm người yêu mới? Nếu là mẹ,mẹ nguyện ý dùng tuổi xuân của mình làm chuyện như vậy sao?Con biết,mẹ và ba đều muốn tốt cho con, hy vọng con có thể tiến thêm một bước,chẳng qua là Dĩ Tiêu cũng có cha mẹ,cô ấy cũng do mẹ mình mang thai mười tháng sinh ra.Có người mẹ nào mong muốn nhìn đứa con gái mình yêu thương chịu tổn thương?Mẹ lại nhẫn tâm muốn con làm tổn thương người con gái khác sao? Có đi HongKong hay không,sự nghiệp của con cũng đã thành công,con không đành lòng vứt bỏ Dĩ Tiêu, mẹ,con yêu cô ấy……”(TMN thíx đoạn này nhất)
Mẹ Dịch hoàn toàn bị lời nói của Dịch Thừa làm chấn động,im lặng không lên tiếng suy nghĩ thật lâu, mới thở một hơi nói:“Đúng là cha mẹ sai rồi, chúng ta không nghĩ qua cảm nhận các con,chỉ nghĩ đến chỉ cần sự nghiệp con thành công con sẽ nhất định cảm ơn cha mẹ. Ai ngờ! Dịch Thừa,con sẽ không trách mẹ chứ?
“Đương nhiên sẽ không,cám ơn mẹ.” Dịch Thừa nhìn mẹ mình mở ra hai tay.
Mẹ Dịch ôm Dịch Thừa một cái, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
☆★
“Chào ~~” Cổ Dĩ Tiêu bước vào phòng bệnh,hướng về phía mẹ Dịch nở một nụ cười thật tươi,“Hôm nay thời tiết thật không tệ!”
Dịch Thừa nhìn thoáng qua ánh mặt trời sáng lạn ngoài cửa sổ, trầm mặc.
“Mẹ đi thăm ba con.” Mẹ Dịch biết điều tránh đi nơi khác.
“Bác sĩ Tử đâu?” Dịch Thừa cau mày.
Cổ Dĩ Tiêu vừa định sữa đúng cách phát âm của hắn,bỗng dưng cảm giác Dịch Thừa có lẽ đang ghen,không lý do gì không trút giận một chút, tưởng tượng tiếp theo Dịch Thừa nói chuyện mình sẽ đi Hong Kong với cô,tâm tình lại chùn xuống.Cô ngồi vào bên người Dịch Thừa, dùng lời thật nhẹ nhàng nói:“Người ta còn phải đi làm đâu có rãnh theo em đi Mỹ dạo chơi.”
“Anh không cho em bước vào nhà hắn nửa bước.” Dịch Thừa cảnh cáo cô,nắm chặt tay cô.
Em cũng vậy cũng không muốn đến nhà hắn nha…… Cổ Dĩ Tiêu trong lòng âm thầm kêu khổ,cô mới không đi nghe âm thanh dâm mĩ đó nửa nha!Cô nhìn tay Dịch Thừa,không biết hắn còn định nắm tay cô bao lâu nửa.“Không đi sẽ không đi ……” Cổ Dĩ Tiêu nhún vai.
“Dĩ Tiêu, anh……” Dịch Thừa chính thức mở miệng.
Muốn nói sao?Tim Cổ Dĩ Tiêu kịch liệt nhảy vài cái,cô vẫn sợ hãi …… Cô bị nhiều người đàn ông quăng như vậy,chẳng qua không có lần nào giống như hiện tại vậy làm cho cô khổ sở đến hít thở không thông, hô hấp đối