
Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341742
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1742 lượt.
lại cùng lúc biết anh đang tìm bảo mẫu, chính anh ta yêu cầu muốn làm!”
“Thật sự?”
Bắc Diệc Uy cười:“Lừa em là con chó nhỏ!”
......
Mấy tháng sau.
Thời gian ăn cơm tối
Hoắc Hoa Tịch đem đồ ăn bày trên bàn. Sau đó đem tạp dề tháo xuống, lau lau tay.
Bên trong cửa phòng ngủ đồng thời mở ra. Tầm Thiên Hoan đi trước ra ngoài, phía sau chính là Bắc Diệc Uy.
Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan tựa như một con mèo nhỏ lười biếng, mắt có chút híp lại, giang hai cánh tay ra ngáp ngủ, Bắc Diệc Uy đi phía sau xoa xoa vai cho cô, nói: “Vừa rồi ngủ còn chưa thoải mái?”
Tầm Thiên Hoan nhìn về phía sau liếc mắt một cái nói: “ Còn không phải do anh làm hại.’
Bắc Diệc Uy cười có chút tà ý, ghé vào bên tai cô thầm thì: “Từ nay về sau anh sẽ ôn nhu, được chưa?”
“Lần nào anh chẳng nói thế?”
Vừa nói chuyện Tầm Thiên Hoan đã đi đến bàn ăn, nhìn nhiều món ăn ngon như vậy mắt cô bỗng nhiên như phát sáng, nuốt nuốt nước miếng, sau đó nhìn về phía Âu Dương Tịch nói:“Tịch, anh vất vả rồi…”
Nói xong, cô tiến đến ôm lấy Tịch, sau đó còn ở trên mặt của anh hôn hôn mấy cái, nói:“Tịch thật tốt......”
Cái ôm và hôn này của Tầm Thiên Hoan quả thực làm cho Hoắc Hoa Tịch lắp bắp kinh hãi, có chút không được tự nhiên, trong nội tâm không khỏi có chút hương vị ấm áp lạ thường…
Hoắc Hoa Tịch đưa ánh mắt ôn nhu nhìn cô, nói:“Cô trước đi rửa mặt rồi hãy đến ăn cơm.”
“Ừ...... Nhé......”
Liên tục gật đầu sau, lại hôn lại anh cái nữa.
Hoắc Hoa Tịch sững sờ, rồi bất giác nở nụ cười.
............
Đang chuẩn bị ăn cơm, chuông cửa đột nhiên vang lên, Hoắc Hoa Tịch đang đừng dậy đi mở cửa thì Tầm Thiên Hoan đè vai anh lại nói: “ Để em đi cho.”
Cửa mở, lập tức xuất hiện gương mặt tuấn tú nhưng lộ rõ vẻ mệt mỏi của Tầm Tân Đồng. Nhưng là, khi vừa nhìn đến Tầm Thiên Hoan thời khắc này lập tức trần ra ý cười, rồi lập tức ôm lấy cô nói: “Rốt cục cũng nhìn thấy chị, thật tốt......”
Nhìn ra sự mệt mỏi của hắn, Tầm Thiên Hoan để mặc Tân Đồng ôm, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn thở dài một hơi, buông lỏng cô ra, mỉm cười nói:“Thiên Hoan, đêm nay cho em ở lại đây nhé? Hôm nay đi làm em đã bị một ngày khó chịu, em cũng không muốn về nhà đối mặt với mẹ, cả đêm em đều ngủ không được!”
“A......” Tầm Thiên Hoan ngây ngốc.
Hắn cũng muốn ở tại đây?
Trong mắt Tầm Tân Đồng hiện lên một vòng giảo hoạt: “ Chị không nói lời nào chính là đáp ứng !”
Tầm Thiên Hoan xấu hổ......
Bắc Diệc Uy vừa mới mặt dày mày dạn nài nỉ cô cho hắn ở lại chỗ này một đêm nha.
Đêm nay, cô làm thế nào để qua khỏi đây?
Kết Thúc