
Tác giả: Trần Thu Trang
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 134489
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/489 lượt.
n ăn cô nấu, nhưng rồi lại thôi.
Lát sau, hai người ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn ăn hình vuông, trước mặt là hai đĩa miến xào nghi ngút khói. Vũ nhìn đĩa miến xào toàn rau, hỏi tò mò:
- Sao cô chuyển sang ăn chay?
- Không có lý do gì đặc biệt, thấy tốt cho sức khỏe thì ăn – Điệp trả lời nghe thật bâng quơ.
- Cô không phải là người như thế?
- Sao?
- Ăn chay vì tốt cho sức khỏe. Chắc chắn phải có một chuyện gì đó cần đánh đổi!
Điệp khựng lại mất một giây vì câu nói có thể gọi là “trúng tim đen” của Vũ. Thì ra anh hiểu cô hơn cô tưởng…….
- Tôi ăn chay để trả nợ thánh thần – Cuối cùng thì Điệp cũng quyết định nói thật.
- Là sao?
- Thằng Quý bị bệnh, tôi đi lễ, sư thầy bảo nếu nó tai qua nạn khỏi thì tôi nên ăn chay.
- Tào lao thế cũng tin! Mà em cô bị bệnh gì?
- Ung thư máu. Đã ghép tủy thành công.
Vũ ngừng ăn ngẩng đầu lên, có cảm giác nghẹn. Sự việc nặng nề thế mà Điệp nói thản nhiên như không.
- Năm kia năm kìa bán nhà cũng vì việc này à?
Điệp gật đầu. Căn nhà đã bán là tài sản Vũ để cho cô khi ly hôn. Không lâu sau đó, em trai cô phát bệnh, cô quyết định bán nó đi. Khi cô bán nhà, anh ra nước ngoài tu nghiệp, cô nhờ mẹ chồng cũ báo cho anh biết nhưng không nói lý do. Mẹ chồng cũ thì nói mát mẻ mấy câu, còn anh thì không hỏi lại.
- Cái nhà hiện tại là…
- Bán nhà kia, chữa bệnh cho thằng Quý còn thừa tiền, mua nhà này từ lúc đang xây móng, có vay thêm, mới dọn về hồi đầu năm. Điệp trả lời gọn ghẽ, tuần tự, như thể đó là việc của ai khác.
Vũ ngồi th ra, trầm ngâm một lúc nói một câu chẳng ra an ủi, chẳng ra cảm thán:
- Vất vả quá!
- Cũng không đến nỗi.
- Em rất giỏi, rất kiên cường, thật đấy!
Điệp ngẩng đầu lên nhìn anh một giây rồi lại cúi xuống ăn. Ba năm không gặp, dường như Vũ thay đổi, anh đã biết quan tâm đến người khác hơn một chút.
* * *
Mười hai rưỡi đêm, Vũ vẫn trằn trọc không yên. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi bên bàn ăn với Điệp hồi tối khiến anh không tài nào ngủ được. Mấy lần, anh định sang phòng bên tìm Điệp, nhưng rồi lại lần chần. Những sự kiện quá khứ cứ trào lên trong đầu anh.
Vũ đã chủ động tấn công Điệp dù biết cô đã có người yêu. Anh đã dùng đủ các loại bẫy vật chất hào nhoáng để dụ dỗ cô. Rồi cô có thai và hai người cưới nhau trong sự bằng mặt không bằng lòng của gia đình anh, cũng như của chính anh.
Sau khi cưới, anh vẫn giữ nguyên thói quen của một thằng con trai nhà giàu với những thú vui, những cuộc gặp gỡ ăn chơi thâu đêm suốt sáng với đám bạn, còn Điệp phải cố gắng chu toàn bổn phận làm dâu trong gia đình nhiều lễ nghĩa, nhiều người hay xét nét, làm vợ một người hoàn toàn không có trách nhiệm làm chồng như anh. Những chênh lệch về lối sống càng ngày càng lộ rõ, những mâu thuẫn càng ngày càng khó dung hòa. Và việc cái thai chết lưu ở tháng thứ năm là cái cớ để chấm dứt tất cả.
Vài tháng sau khi ly hôn, cơ quan cho Vũ ra nước ngoài tu nghiệp. Sống xa nhà, xa hoàn cảnh thuận lợi với những ưu đãi quen thuộc, Vũ mới bắt đầu đặt mình vào vị trí của Điệp để suy nghĩ và nhận ra nhiều điều. Nhưng lúc đó mọi chuyện đã xong xuôi, khoảng cách quá xa còn thời gian thì quá muộn để vãn hồi. Hai năm sau, anh quay về và biết cô đã bán nhà, dọn đi nơi khác…
Nghĩ ngợi thêm một lúc, Vũ trở dậy, đi sang gõ cửa phòng bên cạnh. Khi cửa mở, anh ngập ngừng rất lâu nhưng rồi cũng nói xong cái câu mà lẽ ra anh phải nói từ mấy năm trước.
* * *
Sáng hôm sau, khi Vũ ngủ dậy, Điệp đã rời khỏi nhà. Trên bàn, bên dưới chiếc đĩa đựng mấy lát bánh mì kẹp thịt hun khói vẫn còn âm ấm là một tờ giấy xé ra từ sổ tay, chữ viết hơi ngoáy:
Vũ,
Em chấp nhận lời xin lỗi rất rất rất muộn của anh. Nhưng cuộc đời cũng giống một đám cháy. Chẳng có thứ gì đi qua nó mà trở lại nguyên vẹn được nữa. Chúng ta hãy cứ sống và lãng quên nhau như lâu nay. Cảm ơn anh vì tất cả.
Điệp.
TB: Em lấy hai triệu trong ví của anh. Sẽ chuyển khoản trả sớm.
Vũ ăn bánh mì, đọc đi đọc lại mảnh giấy rồi bật cười thành tiếng. Điệp bảo rằng lâu nay họ sống và lãng quên nhau. Nhưng cô vẫn giữ, hoặc vẫn nhớ, số điện thoại, tài khoản và khẩu vị của anh.
Còn anh thì nhớ ngày sinh của cô, và cả số tài khoản nữa.
Nợ
“Cách chắc chắn để khiến một người đàn ông luôn đi theo ta là vay tiền hắn!”
(Lời ghi trong phòng tắm nữ)
1. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được……..”
Không cần chờ đến đề nghị vui lòng gọi lại sau và câu tiếng Anh liếu lo tiếp theo vang lên, cô gái dập ống nghe xuống rồi lại nhấc lên, ngón tau trắn
Tiếng gọi nhí nhéo của một chị đồng nghiệp làm chàng trai thoáng giật mình, đã hết giờ làm việc, trời cũng nhập nhoạng tối rồi. Bỏ điện thoại khỏi tai, chàng quay vào phòng xách chiếc cặp Targus nhẹ tênh rồi tắt đèn đóng cửa, đầu vẫn nghĩ mông lung.
“Dạo này hai bác ở nhà có khỏe không, T.?”
Lời hỏi thăm ân cần của chị đồng nghiệp chợt đem đến cho chàng trai một gợi ý mới cho chuyện bế tắc. Phải rồi, tại sao chàng không nghĩ ra nhỉ, c