Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đời Không Như Là Mơ

Đời Không Như Là Mơ

Tác giả: Kristan Higgins

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341163

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1163 lượt.

làm đủ rồi. Hạ gục Andrew… cảm ơn vì chuyện đó nhé.”
“Rất sẵn lòng,” tôi nói hoàn toàn chân thành. Tôi hôn em gái mình, rồi ôm con bé thật lâu. “Sáng mai gọi cho chị nhé.”
“Em sẽ gọi. Cảm ơn chị,” nó thì thào.
Đi bộ ra xe, tôi lấy chìa khóa ra khỏi túi. Cứ như thể nghìn năm đã trôi qua vậy, tôi đã hứa với mấy người bạn cao niên nhỏ nhắn ở Golden Meadows là tối nay tôi sẽ ghé qua. Họ muốn được thấy bộ váy điệu đà của tôi và nghe về lễ cưới. Chà, bố mẹ đã đưa nội về nhà từ trước bữa tối. Rất có thể là cư dân ở Golden Meadows đã biết khá rõ về tình hình đám cưới rồi.
Nhưng tôi thấy mình cứ nên đi như dự định. Tối nay là buổi giao lưu tối thứ Bảy. Tôi có thể vớ được ai đó khiêu vũ với mình và dù người ấy chắc sẽ không dưới 80 tuổi, tôi vẫn cảm thấy muốn nhảy, thật là kỳ lạ.
Tôi lái xe xuyên qua thành phố và tấp vào bãi đỗ xe cuả Golden Meadows. Không có dấu hiệu nào của chiếc xe tải chở đồ bị móp của Callahan cả. Tôi chưa gặp lại anh kể từ ngày anh chuyển khỏi phố Maple dù đã có tới thăm ông anh. Như Callahan đã nói, ông già không được khỏe lắm. Chúng tôi thậm chí còn chưa đọc xong cuốn sách.
Trong cơn bốc đồng, tôi quyết định ghé vào thăm ông Lawrence. Ai mà biết được? Có khi Callahan lại đang ở đó. Betsy, y tá trực, vẫy tôi vào. “Cô vừa lỡ mất anh cháu đấy,” cô nói, lấy tay chặn lên ống nghe điện thoại.
Khỉ thật. Thật ra, Callahan không phải lý do tôi tới đây, không hẳn. Tôi đi vào hành lang giữa những âm thanh buồn buồn quen thuộc của khu bệnh này - những tiếng rên khe khẽ, những tiếng càu nhàu và quá yên ắng.
Cửa phòng ông Lawrence đang mở. Ông đang ngủ trên giường bệnh, nhỏ bé và teo tóp trên tấm vải trải giường màu xanh nhạt. Một bình truyền, lần cuối tôi tới còn chưa có, nối từ một ống nhựa trong vào cánh tay ông, và nước mắt tôi dâng lên. Tôi đã tới Golden Meadows đủ lâu để biết rằng những trường hợp như thế này, bình truyền thường có nghĩa là bệnh nhân đã ngừng ăn uống.
“Chào ông Lawrence, cháu Grace đây,” tôi thì thầm, ngồi xuống cạnh ông. “Người đọc sách cho ông đấy, ông nhớ không? Cuốn Đam mê dục vọng của Huân tước của tôi? Vị Huân tước và cô gái điếm?”
Tất nhiên, ông không trả lời. Nhớ kỹ lại thì tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng ông của Cal. Tôi tự hỏi không biết giọng nói của ông thế nào khi còn trẻ, khi ông dạy Cal và anh trai anh câu cá, giúp họ làm bài tập, bảo họ ăn hết rau và uống sữa.
“Nghe này, ông Lawrence,” tôi nói, đặt tay mình lên cánh tay gầy guộc yếu ớt của ông. “Cháu chỉ muốn nói với ông đôi điều. Cháu đã hẹn hò với cháu trai ông một thời gian. Callahan. Và cơ bản là, cháu đã làm hỏng chuyện và anh ấy chia tay cháu.” Tôi đảo mắt ngán ngẩm với chính mình, không hề có ý định thú tội bên giường hấp hối. “Mà thôi, cháu chỉ muốn nói với ông rằng anh ấy thật sự là một người tốt.”
Một cục nghẹn ứ lên trong cổ, và giọng tôi lạc đi thành một tiếng thì thầm. “Anh ấy thông minh, vui tính, chu đáo, và anh ấy lúc nào cũng làm việc, ông biết không? Ông nên thấy ngôi nhà anh ấy vừa sửa. Anh ấy đã làm việc rất tốt.” Tôi ngừng lại. “Và anh ấy yêu ông nhiều lắm. Anh ấy tới đây suốt. Và anh ấy… thật là một anh chàng đẹp trai, phải không ạ? Có lẽ là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh ông nhỉ.”
Tiếng thở của ông Lawrence gần như không nghe được. Tôi cầm bàn tay xương xẩu, lạnh ngắt của ông lên và giữ một lúc. “Cháu chỉ muốn nói rằng ông đã nuôi dạy anh ấy rất tốt. Cháu nghĩ ông chắc sẽ rất tự hào. Chỉ thế thôi ạ.”
Rồi tôi nghiêng người và hôn lên trán ông Lawrence. “À, còn một chuyện nữa. Vị Huân tước đã cưới Clarissia. Ngài ấy tìm thấy cô gái trong một tòa tháp và giải cứu cô, họ sống… ông biết rồi đấy ạ. Hạnh phúc mãi mãi về sau.”
“Cháu làm gì thế, Grace?”
Tôi nhảy dựng lên như có ai ấn sắt nung vào người. “Nội! Lạy Chúa, bà làm cháu sợ quá!” tôi thì thào.
“Ta đi tìm cháu mãi. Dolores Barinski bảo đáng lẽ cháu phải tới buổi giao lưu, và nó đã bắt đầu cả tiếng trước rồi.”
“Phải ạ,” tôi nói, liếc nhìn ông Lawrence một lần nữa. “Chà, thế thì chúng ta đi thôi ạ.”
Vậy là tôi đẩy xe cho bà xuống hành lang, xa khỏi mối liên kết cuối cùng tôi có với Callahan O’Shea, biết rằng có thể mình sẽ không còn được gặp ông Lawrence nữa. Mấy giọt nước mắt lăn xuống má. Tôi sụt sịt.
“Ôi, vui lên đi,” nội gắt lên đầy quyền lực từ ngai vàng của mình. “Ít nhất cháu cũng còn có ta. Ông già đó thậm chí còn chẳng họ hàng gì với cháu. Ta không biết vì sao cháu lại đi quan tâm.”
Tôi dừng xe đẩy lại và đi vòng qua để đối diện với bà, sẵn sàng nói với bà rằng bà đúng là một cái nhọt già nua chua chát mọc trên mông như thế nào, bà mới rỗng tuếch, thô lỗ, ích kỷ và vô tâm ra sao. Nhưng nhìn xuống mái tóc mỏng và khuôn mặt nhăn nheo của bà, đôi bàn tay lốm đốm được trang hoàng với hai chiếc nhẫn quá khổ của bà, tôi lại nói một câu khác.
“Cháu yêu nội lắm.”
Bà ngẩng lên, giật mình. “Hôm nay cháu bị làm sao vậy?”
“Chẳng sao cả. Cháu chỉ muốn nói với bà thôi.”
Bà hít một hơi, nghiêm nghị, mặt nhăn thành nếp. “Chà. Ta có đi hay không đây?”
Tôi cười,