Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đời Không Như Là Mơ

Đời Không Như Là Mơ

Tác giả: Kristan Higgins

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341241

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1241 lượt.

ho báu mềm mại và bí ẩn của nàng.”
“Tôi nghĩ là anh ta nên tiến tới.”
Tôi nhảy dựng lên, đánh rơi cả cuốn sách lòe loẹt của mình. Callahan O\'Shea đứng bên ngưỡng cửa, làm căn phòng bé hẳn lại. “Người Ireland! Anh làm gì ở đây?” tôi hỏi.
“Tôi phải là người hỏi câu đấy mới đúng.”
“Tôi đang đọc sách cho ông Lawrence. Ông ấy thích nó.” Hy vọng là ông Lawrence không lập cập chui ra khỏi hai năm im lặng và phủ nhận câu đó. “Ông ấy là một phần trong chương trình đọc sách của tôi.”
“Đúng thế không? Ông ấy cũng là ông tôi đấy.” Callahan nói, khoanh tay lại.
Đầu tôi bật ngửa ra kinh ngạc. “Đây là ông anh ư?” tôi hỏi.
“Phải.”
“Ồ. Vậy thì, đôi khi tôi có đọc sách cho… cho các bệnh nhân.”
“Cho tất cả mọi người sao?”
“Không,” tôi trả lời. “Chỉ là những bệnh nhân không có…” Tiếng tôi đứt quãng nửa chừng.
“Những người không có ai đến thăm,” Callahan nói nốt.
“Phải,” tôi thừa nhận.
Tôi đã bắt đầu chương trình đọc sách nho nhỏ của mình bốn năm trước, khi nội mới chuyển tới đây. Có người đến thăm là một biểu tượng cho địa vị lớn ở Golden Meadows, và một ngày nọ, tôi lang thang vào khu vực này – khu vực an ninh – và nhận thấy rằng có rất nhiều người cô đơn, gia đình họ ở quá xa để ghé thăm thường xuyên hoặc đơn giản là không thể chịu được sự buồn thảm của mé bên này. Thế là tôi bắt đầu đọc. Phải công nhận, cuốn Đam mê dục vọng của hầu tước của tôi không phải là một tác phẩm kinh điển – ít nhất là theo nghĩa văn chương – nhưng có vẻ như nó giữ cho thính giả của tôi chú ý. Bà Kin ở phòng 39 đã thực sự khóc thút thít khi Hầu tước Barton bất ngờ đặt câu hỏi cho Clarissia.
Callahan rời khỏi ngưỡng cửa và đi vào phòng. “Cháu chào ông,” anh ta nói, hôn lên trán ông mình. Ông của anh ta không nhận ra cháu mình. Mắt tôi cay cay khi Cal nhìn ông già ốm yếu đang, như mọi khi, mặc quần dài và áo khoác gọn gàng.
“Chà, tôi sẽ để hai người lại một mình,” tôi nói và đứng dậy.
“Grace.”
“Vâng?”
“Cám ơn cô vì đã tới thăm ông tôi.” Anh ta ngần ngừ, rồi nhìn lên tôi và mỉm cười, tim tôi căng lên. “Hồi xưa, ông thích đọc tiểu sử.”
“Được rồi,” tôi nói. “Cá nhân mà nói, tôi nghĩ Hầu tước và cô gái điếm thì tạo hứng thú nhiều hơn một chút, nhưng nếu anh nói vậy thì…” tôi ngừng lại. “Hai người trước có gần gũi nhau không?” tôi bất chợt hỏi.
“Có,” anh trả lời. Biểu hiện của Callahan không thể đoán được, mắt anh nhìn khuôn mặt của ông mình khi ông già giật giật cái áo len. Callahan đặt tay mình lên tay ông, làm dịu đi khoảnh khắc căng thẳng, bất động. “Ông nuôi chúng tôi lớn. Anh trai tôi và tôi.”
Tôi ngập ngừng, muốn giữ lịch sự, nhưng cơn tò mò đã chiến thắng. “Chuyện gì xảy ra với ba mẹ anh?” tôi hỏi.
“Mẹ tôi mất khi tôi lên tám,” anh trả lời. “Tôi chưa bao giờ gặp bố.”
“Tôi xin lỗi.” Anh gật một cái tỏ ý chấp nhận. “Còn anh trai anh thì sao? Anh ấy có sống gần đây không?”
Mặt Cal đanh lại. “Tôi nghĩ anh ấy ở phía Tây. Anh ấy… xa lánh tôi. Chỉ có mình tôi thôi.” Anh ngừng lại, nét mặt dãn ra khi anh nhìn ông mình.
Tôi nuốt nước bọt. Bỗng dưng, gia đình tôi lại có vẻ tuyệt vời quá đi mất, bất chấp những cuộc cãi vã liên miên của bố mẹ, hay hàng tràng phê phán của nội. Những cô dì chú bác, cả bà chị họ Kitty bủn xỉn… và chị em tôi, tất nhiên, cái tình yêu nguyên sơ, mãnh liệt ấy tôi dành cho cả hai người. Tôi không thể hình dung ra việc bị một trong hai người đó xa lánh, không bao giờ.
“Tôi rất tiếc.” Tôi nói lần nữa, gần như một lời thì thầm.
Cal nhìn tôi, rồi bật ra một tràng cười hối tiếc. “Thật ra, tôi đã có một tuổi thơ đủ bình thường. Chơi bóng rổ. Đi cắm trại. Đi câu cá. Mấy trò thông thường của bọn con trai.”
“Thế thì tốt,” tôi nói. Má tôi nóng bừng. Tiếng cười của Callahan dội lại trong ngực tôi. Không thể phủ nhận được O\'Shea quá sức hấp dẫn.
“Thế cô đến đây thường xuyên không?” Callahan hỏi.
“Ồ, thường một hoặc hai buổi một tuần. Tôi dạy lớp Khiêu vũ với Người cao tuổi cùng anh bạn Julian của tôi. Mỗi thứ Hai, bảy rưỡi tới chín giờ.” Tôi mỉm cười. Có khi anh ấy sẽ ghé qua. Nhìn thấy tôi dễ thương thế nào trong bộ váy xòe, duyên dáng lướt đi, làm say mê những người có mặt ở đó. Có khi…
“Lớp khiêu vũ hử?” anh nói. “Cô trông không giống kiểu đó.”
“Và thế nghĩa là làm sao?” tôi hỏi.
“Cô không ra dáng một vũ công,” anh ta bình luận.
“Có lẽ anh nên ngừng nói đi được rồi đấy,” tôi khuyên.
“Hơi thừa thịt dính vào xương so với những cô gái cô thấy trên ti vi.”
“Chắc chắn là anh nên ngừng nói đi được rồi đấy.” Tôi lườm. Anh ta cười phá lên.
“Và chẳng phải vũ công rất duyên dáng sao?” anh ta tiếp. “Không có xu hướng đánh người bằng cào và mấy thứ tương tự?”
“Có khi ở anh có điều gì đó mời gọi gậy hockey thôi,” tôi chua ngoa gợi ý. “Rốt cuộc thì tôi đã đánh Wyatt bao giờ đâu.”
“Chưa thôi,” Callahan đáp trả. “À mà anh chàng hoàn hảo đâu rồi? Vẫn chưa thấy anh ta loanh quanh ở khu nhà bao giờ.” Mắt anh ta đầy vẻ giễu cợt, như thể anh ta biết tỏng tòng tong rồi. Bởi vì không có vị bác sĩ phẫu thuật nhi khoa yêu mèo, điển trai nào lại đi the