
Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi
Tác giả: Kristan Higgins
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341175
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1175 lượt.
ôi giày đẹp. Có quai, cao gót, da màu xanh dương tinh xảo.
“Ừm… mọi việc ổn cả chứ?” tôi chau mày hỏi. Đôi giày trông quen quen.
“Grace hà?” một giọng nói nhỏ vang lên. Chả trách đôi giày nhìn quen. Em gái tôi và tôi đã cùng đi mua, mùa đông năm ngoái.
“Nat? Em yêu, em ổn chứ?”
Có tiếng vải sột soạt; rồi em gái tôi đẩy cửa mở ra. Con bé cố mỉm cười, nhưng đôi mắt xanh sáng thì đang ướt đẫm những giọt nước lấp lánh. Tôi để ý thấy mascara của con bé còn chưa hạ cố mà trôi mất. Nó trông bi thảm và lộng lẫy, như thể Ilsa đang nói lời tạm biệt với Rick ở sân bay Casablanca.
“Chuyện gì vậy, Nat?” tôi hỏi.
“Ồ, không có gì…” Miệng con bé run run. “Ổn cả.”
Tôi ngừng lại. “Có phải liên quan tới Andrew không?”
Vỏ bọc của Natalie sụp đổ. “Ừm… à… em không nghĩ là chuyện giữa bọn em sẽ tiến triển được,” con bé nói, giọng hơi run rẩy, không giấu được cảm xúc thật. Con bé cắn môi nhìn xuống.
“Vì sao?” tôi hỏi. Cảm giác thanh thản và lo lắng vật lộ nhau trong tim tôi. Dĩ nhiên, nếu Nat và Andrew không đi tới đâu thì tôi cũng không lấy gì làm khổ sở vật vã, nhưng sướt mướt thì lại chẳng giống Natalie chút nào. Thực tế, lần cuối cùng tôi thấy nó khóc là khi tôi rời nhà đi học đại học cách đây mười hai năm.
“Ừm… chỉ là một ý tưởng tệ hại thôi,” con bé thì thầm. “Nhưng không sao.”
“Có chuyện gì?” tôi hỏi. Ham muốn treo cổ Andrew bùng lên trong lòng. “Anh ta đã làm gì?”
“Không có gì,” con bé vội vàng trấn an tôi. “Chỉ là… ừm…”
“Cái gì?” tôi hỏi lại, lần này quyết liệt hơn. Con bé không nhìn tôi. A, quỷ tha ma bắt. “Là vì chị hả, Nat?”
Con bé không trả lời.
Tôi thở dài. “Natalie. Trả lời chị nào.”
Mắt con bé dán chặt vào tôi, rồi lại rơi xuống sàn nhà. “Chị chưa quên anh ấy, đúng không?” nò thì thầm. “Dù chị có nói là chị đã quên… Em nhìn thấy khuôn mặt chị ngoài đó, trong lúc ném hoa, và ôi, Grace, em xin lỗi. Đáng ra em không bao giờ nên cố…”
“Natalie,” tôi cắt ngang. “Chị đã quên anh ta rồi. Thật đấy. Chị hứa.”
Con bé nhìn tôi với ánh mắt đầy ắp cảm giác tội lỗi, khổ sở và thiểu não chân thành đến nỗi những lời tiếp theo vuột ra khỏi miệng mình mà tôi cũng không nhận thức được đầy đủ về chúng. “Nat, sự thật là, chị đang gặp gỡ một người.”
Ối. Nói bừa mà hiệu quả kỳ diệu ghê. Natalie chớp mắt nhìn tôi, hai giọt nước nữa lăn xuống, đôi má ửng hồng, hy vọng bừng lên trên khuôn mặt, mắt con bé mở to. “Thật ư?” nó hỏi.
“Phải,” tôi nói dối, chụp láy cái khăn giấy để chấm nhẹ lên mặt con bé. “Mấy tuần nay rồi.”
Biểu hiện bi thảm của Nat biến mất dần. “Sao tối nay chị không đưa anh ấy tới?” nó hỏi.
“Ồ, em biết đấy. Cưới xin. Mọi người ai cũng sẽ quá khích khi em đi cùng với ai đó mà.”
“Chị không kể cho em,” nó nói, trán hơi nhăn lại.
“Ừ thì chị không muốn nói bất cứ điều gì cho tới khi chị biết là nó đáng để đề cập tới.” Tôi lại mỉm cười, củng cố cho cái ý tưởng đó – đúng như ngày xưa – và lần này, Nat cười đáp trả.
“Tên anh ấy là gì?” con bé hỏi.
Tôi khựng lại trong tích tắc. “Wyatt,” tôi trả lời, nhớ tới kịch bản thay lốp của mình. “Anh ấy là một bác sĩ.”
CHO PHÉP TÔI NÓI RẰNG thời gian còn lại của đem hôm đó diễn ra tốt đẹp hơn với tất cả mọi người. Natalie kéo tôi trở lại cái bàn mà cả nhà tôi đang ngồi, khăng khăng nói rằng chúng tôi phải ngồi chơi với nhau một chút, vì hôm nay con bé quá căng thẳng nên chưa dám nói chuyện với tôi.
“Chị Grace, đang gặp gỡ một người!” con bé nhẹ nhàng thông báo, mắt lấp lánh. Margaret đang đau đớn nghe nội miêu tả bệnh polyp mũi(1), sực tỉnh. Mẹ và bố dừng cuộc cãi nhau dở chừng để chất vấn tôi với hàng đống câu hỏi, nhưng tôi trung thành với câu chuyện “vẫn còn hơi sớm để kể chuyện đó”. Margaret nhướng một bên lông mày lên nhưng không nói gì. Qua khoé mắt, tôi thấy Andrew – anh ta và Natalie đã giữ một chút khoảng cách vì lo lắng cho những cảm giác yếu mềm của tôi. Không cần bận tâm đến anh ta.
(1) Polyp mũi: kết quả của chứng viêm mãn tính trong khoang mũi, Polyp tạo nên các cục thịt u trong khoang mũi và xoang và có thể gây nghẽn hoàn toàn.
“Vậy người ấy là nghề gì?” nội kèo nhèo. “Anh ta không phải là một tay giáo viên nghèo kiết xác chứ? Các chị em của cháy đã xoay sở để tìm được công việc trả lương tử tế, Grace ạ. Ta không biết làm sao mà cháu thì lại không thể.”
“Anh ấy là bác sĩ,” tôi nói, nhấp một ngụm rượu gin pha tonic mà người bồi bàn vừa mang tới.
Chú chó nhỏ chạy vọt đến bên tôi, rồi, quá khích vì sự có mặt kỳ diệu của tôi, nó lao quang cầu thang theo kiểu chạy ăn mừng – phòng khách, phòng ăn, bếp, hành lang, rồi lặp lại. “Mày nhớ mẹ chứ hả?” tôi hỏi mỗi lần nó lướt vèo qua mình. “Nhớ… mẹ… chứ… hả?” Cuối cùng năng lượng cũng cạn, cu cậu mang cho tôi nạn nhân đêm nay của mình, một chiếc hộp giấy ăn bị cắn te tua được đặt ngay dưới chân tôi đầy tự hào.
“Cảm ơn mày, Angus,” tôi nói, hiểu rằng đây là một món quà. Nó rạp xuống trước mặt tôi, thở hổn hển, đôi mắt đen tha thiết, duỗi hai chân sau ra, như thể nó đang bay, trong