
Tác giả: Kristan Higgins
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341232
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1232 lượt.
hải là điều tôi nên cố giấu. Đó cũng là điều rất có thể sẽ nhận chìm bất cứ cơ hội nào tôi có thể trở thành chủ nhiệm bộ môn lịch sử. Các tổ chức phi lợi nhuận thường rất nghiêm khắc về chuyện biển thủ, tội phạm và tiền án, nhất là những chuyện liên quan đến bọn trẻ rất dễ gây ấn tượng.
Vai tôi chùng xuống vì ý nghĩ đó. Chà. Tôi vẫn phải làm như vậy thôi.
2 giờ đúng, Cal xuất hiện trên lối đi. “Em sẵn sàng chưa?” anh gọi qua cửa chắn trong khi Angus nhảy cẫng lên và gầm gừ ở bên cửa.
“Em còn bốn bài nữa phải chấm. Anh đợi nửa tiếng nữa được không?”
“Không. Làm trên xe đi có được không?”
Tôi nháy mắt. “Vâng, thưa ông chủ.” Anh cười toét miệng. “Chúng ta đi đâu đây?”
“Em sẽ biết khi bọn mình tới nơi. Em nghĩ bao giờ thì con chó này sẽ thích anh?”
“Chắc là không bao giờ,” tôi nói, nhấc con chó lên và hôn lên đầu nó. “Tạm biệt, Angus, cậu bé yêu của mẹ. Ngoan nhé. Mẹ yêu mày.”
“Ái. Thật là… ai chà. Buồn đấy,” Cal nói. Tôi đấm vào vai anh. “Không đánh, Grace!” Anh cười to. “Em cần phải để mắt đến cái tính ưa bạo lực đó đi. Chúa ơi. Trong tù anh chưa bao giờ bị đánh, nhưng anh chuyển đến cạnh nhà em và nhìn anh xem. Bị gậy đập, chó của em cắn, cái xe tải tội nghiệp thì bị lõm…”
“Đúng là đồ trẻ con. Em tưởng nhà tù phải khiến anh cứng cáp hơn cơ đấy. Biến anh thành một người đàn ông cơ.”
“Đó không phải loại nhà tù ấy.” Anh mỉm cười và mở cửa xe cho tôi. “Bọn anh còn được học tennis nữa. Không có dao bấm đâu. Xin lỗi vì làm em thất vọng, em yêu.”
Em yêu. Tôi gần như bay bồng bềnh vào xe. Em yêu. Callahan O\'Shea gọi tôi là em yêu.
Mười phút sau, chúng tôi đã ở trên xa lộ, tiến về hướng Tây. Tôi lấy một bài kiểm tra và bắt đầu đọc.
“Em có thích làm giáo viên không?” Callahan hỏi.
“Có,” tôi trả lời ngay lập tức. “Bọn trẻ ở tuổi này rất hay ho. Tất nhiên, một nửa thời gian em muốn giết chúng, nhưng nửa còn lại, em yêu chúng vô cùng. Và bọn trẻ chính là mục đích của việc giảng dạy.”
“Hầu hết mọi người không thích lũ choai choai, đúng không?” Anh mỉm cười rồi kiểm tra gương chiếu hậu khi chúng tôi nhập làn.
“Ừ thì đó không phải là lứa tuổi dễ chịu nhất, không. Trẻ nhỏ, ai mà không yêu chúng chứ, phải không? Nhưng bọn choai choai - chúng chỉ mới bắt đầu để lộ ra những dấu hiệu về con người chúng. Chứng kiến điều đó rất tuyệt vời. Và dĩ nhiên, em yêu cái mà mình dạy.”
“Nội chiến, đúng không?” Callahan cười.
“Thực ra, em dạy tất cả các lĩnh vực của lịch sử Mỹ, nhưng phải, Nội chiến là nội dung chuyên sâu của em.”
“Vì sao em lại thích nó? Một cuộc chiến khá tàn bạo đúng không?”
“Đúng thế,” tôi trả lời. “Nhưng chưa bao giờ có một cuộc chiến mà mọi người để tâm nhiều đến lý tưởng của mình như thế. Chiến đấu với nước khác, một nền văn hóa mà anh không biết, những thành phố anh chưa bao giờ ghé qua là một chuyện, có thể thế. Nhưng Nội chiến… hình dung xem điều gì thôi thúc anh dấy quân chống lại chính đất nước của anh, như cách Lincoln đã hành động. Quân miền Nam đã đấu tranh cho quyền lợi với tư cách là các bang riêng biệt, nhưng miền Bắc thì chiến đấu vì tương lai của Tổ quốc. Thật đau lòng bởi vì nó quá cá nhân. Đó chính là chúng ta. Ý em là, khi anh so sánh Lincoln với ai đó như…”
Tôi nghe giọng mình đang to lên, trở thành giọng người giảng giáo lý sáng Chủ nhật, “Xin lỗi,” tôi nói, mặt đỏ bừng.
Callahan vươn tay sang và siết lấy tay tôi, cười tươi. “Anh thích nghe,” anh nói. “Và anh thích em, Grace.”
“Thế tức là không chỉ do em là người phụ nữ đầu tiên anh gặp sau khi ra tù,” tôi nói.
“Chà, ta không thể loại bỏ điều đó,” anh rầu rĩ nói. “Người ta gọi nó là ghi lòng tạc dạ, đúng không, cô giáo?”
Tôi phát vào cánh tay anh, “Hài hước lắm. Giờ để em yên. Em còn phải chấm bài.”
“Vâng, thưa bà,” anh nói.
Và tôi chấm bài. Cal lái xe êm ái, không cắt ngang, chỉ bình luân khi tôi đọc to một đoạn trích. Anh bảo tôi kiểm tra hướng đi trên MapQuest một đôi lần, tôi làm theo, khá hòa nhã. Cảm giác dễ chịu đến kinh ngạc.
Khoảng nửa giờ sau, Callahan rẽ khỏi đường cao tốc. Một tấm biển thông báo rằng chúng tôi đã tới Easting, New York, dân số 7512 người. Chúng tôi lái xe xuống con đường với một quán pizza, một tiệm làm tóc, một cửa hàng rượu và một nhà hàng tên là Vito đứng xếp hàng. “Vậy, anh O’Shea, vì sao anh lại đưa em tới Easting, New York?” tôi hỏi.
“Qua một dãy nhà nữa là em sẽ thấy nó nếu mình vẫn đúng hướng,” anh nói, tấp vào một bãi đỗ trên phố. Rồi anh nhảy ra ngoài và mở cửa cho tôi. Tôi tự nhắc mình sẽ phải cảm ơn ông Lawrence trong lần tiếp theo tôi đọc sách cho ông. Callahan O\'Shea đã có cử chỉ thật đẹp. Anh cầm lấy tay tôi và cười.
“Trông anh rất tự tin,” tôi nói.
“Anh tự tin mà,” anh trả lời, hôn lên tay tôi. Tất cả những băn khoăn tôi cảm thấy về quá khứ của anh và cơ hội đối với chức chủ nhiệm đều biến mất, thay vào đó là một dải hạnh phúc siết chặt lấy ngực mình. Tôi không thể nhớ lần cuối cùng mình cảm thấy nhẹ nhõm đến thế. Thật ra, có lẽ tôi chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như lúc này.
Rồi, thấy nơi Cal đang đưa tôi tới,