XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đối Loạn Nghịch Luân (18+)

Đối Loạn Nghịch Luân (18+)

Tác giả: Pé Chồn Present

Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341809

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1809 lượt.

nào. Y nhỏm người bước đến. Linh Nhi phút chốc bé nhỏ khi đứng trước y. Vẫn chẳng một lời, lặng lẽ giơ đến cài lại áo lụa do chính tay y đã cởi khỏi người nàng. Nhẹ nhàng, cẩn thận nhưng lại quá tàn nhẫn đối với tâm nàng.
Người thừa kế là ai y vốn chẳng màn.
Nhưng nàng thuộc về ai hắn không thể nào ngừng lo lắng.
Nếu y không phải mang họ Cao có lẽ y đã không đan tâm vạch ra tất cả mọi chuyện. Nếu ông trời không ép y cùng mang họ Cao lại không chung huyết thống với nàng đã có thể quang minh chính đại thâu tâm của nàng như một nam nhân bình thường có cơ hội giống như Thọ Hiên.
Tất cả kết thúc sẽ là ngụy biện.
Chính y cũng đang cho mình ngụy biện khi cho rằng yêu thương nàng mới nhẫn tâm đoạt lấy thân nàng, gây cho nàng không biết bao nhiêu đau khổ.
Có ai lại muốn nữ nhân mình yêu đau khổ hay không?
Tuyết lại rơi cùng mưa, môi y cười mặn đắng. Lỗi là do cả hai đều là người họ Cao… lỗi chỉ vì y không còn bất cứ cách nào giành được nàng. Mưa tan cùng tuyết hay là tuyết tan vì mưa? Cho dù là lỗi của ai của nguyên nhân gì thì y vẫn làm ra vì cần nàng.
A thuần vừa quay về liền bất ngờ trông thiếu gia chạy đi. Ban nảy thấy Linh Nhi chạy đi ngoài mưa, tên hầu lo lắng chạy theo đưa dù. Tuy mắt lệ nhòa nhưng nàng vẫn nhận lấy khiến tên hầu không rõ tiểu thư đến có phải đã bị thiếu gia la mắng mới khóc như vậy.
Nàng bước, tay run lên giữ chặt lấy cán dù gỗ nghe lạnh giá như lòng mình lúc này. Đến lúc nhận ra nàng lại đến nơi đình vọng cảnh từng cùng nhìn đèn trời do Mạnh Kỳ đề thơ bay xa. Nàng nhớ khoảng thời gian hạnh phúc đó khi bản thân vẫn chưa mất tất cả.
Đột ngột có tiếng bước chân vội vã theo mưa sau nàng. Linh Nhi liền nhìn lại trông nam nhân ướt vì cơn mưa tuyết chính là Thọ Hiên. Thọ Hiên chẳng biết nói lời nào, nhìn nàng lại sợ nàng sẽ bỏ đi tránh khỏi mình. Nhưng Linh Nhi đứng nhìn không hề trốn chạy hèn nhát nữa. Đối với nàng bây giờ trốn chạy không thể giải quyết được gì.
- Linh Nhi … huynh…
- Huynh ướt rồi!
Thọ Hiên ngỡ ngàng nhìn khăn lụa đưa đến. Hắn nhìn dáng vẻ nàng càng thanh cao, đôi mắt đẫm lệ ưu tư lại khiến người đối diện trầm theo.
Cuối cùng Thọ Hiên nhận lấy nhưng chỉ nhìn đóa hoa thêu mẫu đơn trên khăn rồi lại ngước trông chủ nhân của nó. Nàng đứng nép nhìn mưa tràn cả mặt sông bên cạnh. Vô tình gặp cả Thọ Hiên khiến nàng càng muốn trở về lúc đó. Lúc đại ca vẫn còn là đại ca yêu thương nàng nhất không nhẫn tâm làm ra những chuyện khiến nàng đau khổ.
Lệ lại lăn xuống nhưng nàng thôi lau đi. Thọ Hiên cuối cùng lại mang khăn đưa nàng…
- Muội cần dùng hơn huynh!
Linh Nhi nhìn khăn lụa sau đó cười rất khẽ cầm lại…
- Cảm ơn huynh!
Nàng nâng lên lau trên hai má đã lạnh của mình. Nước mắt không vì thế mà ngừng lại. Thọ Hiên vẫn đứng nhìn nàng. Cuối cùng không cầm lòng được lại lên tiếng…
- Có phải muội khóc vì Mạnh Kỳ?
Linh Nhi giật mình xoay nhìn huynh ấy. Thọ Hiên nhìn sâu vào mắt nàng, đọc ra nhiều thay đổi trong nàng. Tuy nhiên nàng vẫn là một Cao Linh Nhi rất trong sáng mong manh hắn từng biết. Linh Nhi nghe rồi vẫn không trả lời càng khiến Thọ Hiên không đoán nổi có phải là mình đã đoán đúng.
Nàng lại trông ra màn mưa dần trắng xoa khi tuyết nặng hơn những hạt mưa cuối cùng. Nàng với ra sau tóc tháo xuống dây tết tóc màu lam tinh tế.
Tay nàng lưu luyến rồi buông thõng nó xuống dòng nước sông đang rung động theo trận mưa nặng dần. Thọ Hiên chỉ lặng nhìn nàng lặng lẽ làm vậy như cắt đứt một mối liên kết rất da diết. Nàng lại nhìn Thọ Hiên và nói vài chữ…
- Cám ơn và… xin lỗi Hiên ca!
- Linh Nhi, huynh…
Thọ Hiên gọi theo nhưng nàng vẫn cùng dù bước khỏi thủy đình. Hắn lại nôn nóng định theo thì nàng xoay lại mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng đến mức mọi thứ đều quay ngược lại nơi bắt đầu, bình yên vô sự. Thế rồi chân Thọ Hiên cũng không thể đuổi theo. Có một chút nhẹ nhàng dù giữa hắn và Linh Nhi đã không xảy ra bất cứ hiềm khích hay tức giận nào vẫn đều tha thứ hết.
Thọ Hiên lại nhìn ra ngoài bờ sông từ thủy đình. Kì lạ thây trong làn mưa hòa tuyết cuối mùa nhàn nhạt, một bóng người cao cao đứng bên sông nhặt lấy sợi lụa xanh rồi cũng rời đi nhưng ngược hướng của Linh Nhi.
Thọ Hiên có thể nhận ra đó là Mạnh Kỳ song cũng không dám đoán chắc. Sau lần đó không ai còn nghe về Cao Mạnh Kỳ bị đuổi khỏi Cao gia lưu ở Vạn An nữa. Thọ Hiên cũng đã thuyết phục cha cho qua mọi chuyện với Cao gia. Chính hắn cũng trưởng thành, tự nhìn đời rộng lớn hơn và thay cha đi nhiều chuyến buôn bán lớn vượt xa khỏi biên ngoại.
Linh Nhi và Thọ Hiên tuy không thể như xưa nhưng gặp nhau vì công việc đã rất bình thường sau những mùa hàng sau. Không thể thay đổi được tất cả nhưng vậy đã tốt lắm rồi.
Còn về phần Cao gia trong tay nhị tiểu thư không như người ta lo lắng sẽ thảm bại, tất cả đều tốt hơn mong chờ. Thân nàng nữ nhi, tiếng tăm thất thiệt là vậy vẫn dùng khả năng làm tốt khiến người ngoài không thể lời ra tiếng vào thêm nữa.
Nhiều ngày, nhiều tháng trôi qua Cao gia lấy lại được trật tự trên dưới cũng như những đơn hàng đều đặn man