
Tác giả: Pé Chồn Present
Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341727
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1727 lượt.
ay nhẹ gói dâu trong tay khi lại lí nhí hỏi…
- Còn huynh có sống tốt không? – Giọng nàng nhút nhát nhưng cũng đã thành công hỏi ra. Mạnh Kỳ nhìn nàng rồi nhẹ nhàng trả lời.
- Cũng có thể xem là tốt!
Y nói, ánh mắt vẫn nhất mực hướng đến khiến tâm nàng rung động. Kì lạ thay trái tim gần như khô khan của nàng đã biết đập nhanh lần nữa, mang chút hoang mang lẫn hồi hộp chỉ vì y. Có lẽ vì bị y làm cho xao động, nàng lại hỏi hơi ngốc nghếch…
- Vì sao huynh lại muốn làm ăn với Cao gia của muội. Thanh Phong phường của huynh không phải có rất nhiều mối quen thương phẩm còn tốt hơn vải Cao gia sao?
Mạnh Kỳ nghe nàng hỏi lập tức bật cười. Chỉ là một nụ cười không quá ồn ào hay khiếm nhã nhưng y cười như vậy đủ khiến Linh Nhi xấu hổ. Nàng vì ý nghĩ y có mưu tính mới không thể dằn lòng hỏi như vậy. Cái cách cười khi xem ra nàng đã thành kẻ ngốc trước Mạnh Kỳ rồi.
- Thanh Thanh cho rằng huynh không trở lại thì quá hèn nhát. Vả lại chất lượng vải của Cao gia ra sao dĩ nhiên kẻ từng là người Cao gia phải biết rõ nhất!?
Linh Nhi ngỡ ngàng nghe y thản nhiên nhắt đến Liễu Thanh Thanh. Nàng có cảm tưởng trong suốt thời gian y không ở đây, bên cạnh luôn có cô nương ấy. Linh Nhi khom đầu có cảm giác không cam tâm. Từng khắc, từng ngày, từng mùa trôi qua nàng sống trong nỗi nhớ đó, tại sao cô nương ấy có thể được bên Mạnh Kỳ như vậy.
Mạnh Kỳ thấy nàng không nói gì, y thầm nghĩ có lẽ nàng chẳng thể hoài nghi chuyện trở lại đã tính từ lúc y bước chân ra đi. Trong cơn mưa hòa tuyết trắng xóa, nhìn Linh Nhi của mình đã có thể mạnh mẽ dứt bỏ được chính y và đứng vững một mình, y biết lúc đó nên ra đi thay cho một khoảng lặng. Để khi chính y có thể củng cố được cơ nghiệp của bản thân thì nàng cũng có thể chấp nhận tất cả mọi việc đã từng xảy ra giữa cả hai. Động tĩnh ở Cao gia cũng như chính xác thời gian quay lại không hề có một sự ngẫu nhiên nào cả. Tất cả đều được y tính cả rồi, tiếc thay Linh Nhi có đoán cũng không ngờ hết.
Mắt hạnh ngước nhìn y đứng trước mặt cạnh hành lang cao. Nàng bình thãn không vội vã, cũng chẳng phải không suy nghĩ hay là bồng bột vì ganh tỵ nhen nhói… Linh Nhi đã trả lời rất thẳng…
- Cao gia rất vinh hạnh được làm ăn với Thanh Phong phường. Chúng ta hãy cùng làm ăn thật tốt nhé Tống gia!
Y thừa biết Linh Nhi cũng sẽ chấp nhận chuyện làm ăn với y dù cho nó có không hời như thế đi chăng nữa. Môi y lặng lẽ hé ra một nụ cười nhẹ tênh, thay bằng trả lời y lại giơ tay không do dự mơn nhẹ má nàng. Rất nhẹ, rất khẽ đủ để y vuốt ve được đôi má mền mịn thõa nỗi nhung nhớ khờ dại kia. Linh Nhi ngồi trơ ra nghe bàn tay ấm áp đang dùng cử chỉ không ngại ngùng kia lần nữa gợi cho nàng nhiều cảm giác trước đây.
Thế rồi tuấn nhan lạnh băng kia bình tĩnh xoay đi vội vã, bóng dáng cũng nhanh chóng khuất hẳn khi nhảy khỏi hàng rào cao quanh vườn dâu làm nàng hốt hoảng. Từ sau quản xưởng cùng gia nhân đến khiến nàng hiểu ra lí do y rời đi kiểu như vậy. Tim nàng chưa ngừng lại từng nhịp điên cuồng. Mọi người chỉ khó hiểu tiểu thư lại tự sờ má và mỉm cười rất khẽ.
——————
Cao Lưu thực sự tức giận muốn ngăn lại nhưng các trưởng bối cũng vì uy danh của Thanh Phong phường nên không nở từ chối chuyện Linh Nhi đồng ý làm ăn lớn với Mạnh Kỳ. Giờ mọi chuyện đều đảo lộn, cả tính chuyện thành thân với Linh Nhi cũng chẳng ai màn đến khiến gã ta quá tức giận. Tất cả chỉ vì Mạnh Kỳ, Cao Lưu thật hận sự có mặt của y phá hết mọi chuyện tốt của gã.
Còn Linh Nhi lại cảm thấy vô cùng ân hận khi đã chấp nhận làm ăn cùng Mạnh Kỳ. Y không hề dễ tính một khi đã nhúng tay vào việc. Dù cho có là Linh Nhi thì tính cách trong công việc của y cũng không thể đổi…
- Mang tất cả về đi!
Linh Nhi sững sờ nhìn Mạnh Kỳ thẳng tay quăng hai cây lụa lên bàn. Dẫu y là Mạnh Kỳ thì nàng cũng to gan nóng giận hỏi ra lẽ.
- Chính huynh nói chất lượng vải Cao gia tốt ra sao huynh biết rõ, tại sao giờ lại chê hả? – Giọng nàng đã hơi cao ngân khiến y nhìn thật kĩ nàng, sau đó lẳng lặng cầm cây vải đầu lên cho nàng xem.
- Lụa sa là gì? Thứ lụa dày như vầy là sa mỏng trong suốt đáng giá sao?
Nàng bỡ ngỡ trông kĩ quả nhiên không thể nhìn xuyên qua rõ ràng. Đến cây thứ hai y thẳng tay cầm một góc lên vò trong tay. Lụa nhanh chóng nhàu nát không còn vững đường sớ dệt. Linh Nhi nín lặng nhìn y lại không nói thảy trả nàng một cách phũ phàng.
Trước mặt nàng không chỉ là thương nhân xem hàng đơn thuần, y là Cao đại thiếu gia gần cả tuổi đời ít ỏi đó, không lí nào không rành về lụa gấm như lòng bàn tay.
Nàng cầm hai cây lụa về tuy phục là lụa của mình không đạt nhưng cũng giận trong lòng. Mạnh Kỳ ngồi lại trông dáng nàng đi khỏi trang viên bộ dạng đáng thương. Nàng cũng đã biết nổi giận với y rồi sao? Môi y cười nhẹ, tay lại mân mê hai mẫu lụa xanh tết dài đan vào nhau trong tay.
….
Vậy là các mẫu lụa sau nàng mang đến đều bị y chối từ kiểu không xem Cao gia ra gì. Thậm chí còn ra hạn một tháng nàng làm không xong thì chấm dứt chuyện buôn bán này nữa. Quản xưởng cùng nhân công thật vất vả cùng nàng để làm ra mẫu