
Tác giả: Pé Chồn Present
Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341747
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1747 lượt.
lão gia im lặng hồi lâu. Mạnh Kỳ không phải là đứa trẻ nông nổi, chính vì thế ông ấy cũng đứng dậy nói…
- Ra xưởng!
Lão gia chịu đi, Mạnh Kỳ bước theo tuy không cười nhưng ánh mắt thể hiện chút hài lòng. Hàng đã lên đủ các xe, Cao Lưu háo hức chuẩn bị lên đường sớm thì xanh mặt nhìn thấy Cao lão gia và Mạnh Kỳ đến.
Lão gia không nói gì, mắt nhìn Mạnh Kỳ có ý để con trai toàn quyền giải thích chuyện hàng không thể đi. A Thuần nhanh chóng cho người gở niêm phong trên các kiện hàng gổ trên xe ngựa. Cao Lưu vì thế vội chạy lại nói.
- Hàng đã chuẩn bị còn kiểm nữa e sẽ trễ đó biểu ca!
Cao lão gia không nói, Mạnh Kỳ tỏ vẻ lễ phép khi thưa với tam thúc của mình…
- Trễ một hai ngày mới đáng lo, tam thúc không có chi vội vã cả!
Mắt Cao Lưu nhìn Mạnh Kỳ có ý không hài lòng, rồi lại lo lắng nhìn. Gia nhân kiểm tra lại rồi đến thưa ngay với lão gia…
- Theo sổ ghi là một kiện hàng có 25 cây lụa thượng phẩm. Nhưng trên xe có đến 27 cây, hết 10 xe là dư hết 40 cây vải thưa lão gia!
Cao Đường nghe gia nhân báo xong lập tức tức giận trừng mắt nhìn Cao Lưu. Gã ta xanh mặt, muốn giải thích thì A Thuần đã đến đưa cho Mạnh Kỳ một mảnh giấy giao ước. Chỉ nhìn thoáng qua mặt giấy, Cao Lưu đã thất kinh hồn vía.
- Đây là giấy bán rời lụa thượng phẩm nhà ta cho thương mối tay ngang bên ngoài. Vải đặt hàng cho hoàng gia này giá lẻ phải lên đến một ngàn lượng một cây vải. Bốn mươi vạn lượng kia con đã tìm về rồi thưa phụ thân.
Tội chứng Mạnh Kỳ vạch ra rành rành, Cao Lưu không đường chối cải. Gã không còn sức tức giận Mạnh Kỳ vì đã run rẩy quỳ thụp xuống ra vẻ bi lụy nắm vạc áo Cao lão gia…
- Biểu ca… tha thứ cho đệ. Chỉ vì vải Cao gia nhà ta nhiều người mơ ước, đệ muốn có chút bạc lẻ nên trót dại… Tha thứ cho đệ, sau này đệ không thế nữa đâu!
Cao Lưu hèn như thế nào ai chứng kiến lúc này cũng thấy rõ. Cao Đường không nói không rằng, hất chân làm cho Cao Lưu té ngã ra. Cao lão gia làm việc ghét nhất là ai qua mặt sau lưng mình. Trước nay cũng biết Cao Lưu ham mê cờ bạc, không làm nên chuyện nhưng lần này tin tưởng mới giao cho, sự thất vọng càng khiến lão gia giận dữ nhiều hơn…
- Ngươi thật xem thường ta! Vài ngàn lượng lẻ cũng không bù cho lòng tin ta dành cho ngươi. Xem như nhờ mất tiền ta càng biết không thể giao việc cho ngươi nữa Cao Lưu!
- Đừng!… tha lỗi cho đệ biểu ca! Đệ lỡ dại dột lần này mà thôi!
Cao Lưu khóc lóc níu kéo chỉ làm Cao lão gia xoay đi không đối hoài. Gã khóc thê lương nhìn thấy nụ cười nhạt của Mạnh Kỳ khi chớm bước theo cha. Cao Lưu uất giận không quên chuyện lần này Mạnh Kỳ hại đến.
Hàng tạm không giao nữa, Cao lão gia rất giận nhưng không đuổi Cao Lưu đi khỏi gia tộc vì nể tình biểu huynh đệ cùng chung một họ. Tuy nhiên công việc trong xưởng hay bất cứ việc gì cũng không cho Cao Lưu nhúng tay vào nữa. Trong nhà sắp có hỉ sự rồi, phen này khiến hòa khí mất vui.
Và cái tát mạnh vào má không làm nét mặt Mạnh Kỳ thôi lạnh nhạt. Cái đánh của mẫu thân làm má y nhanh chóng đỏ hằn một bên. Tuy nhiên y vẫn dững dưng nhìn lại mẫu thân và không tỏ ra sợ sệt…
- Tam thúc dù sao cũng là trưởng bối, ngươi có cần khiến thúc thúc của ngươi bị đối xử như vậy không?
Giọng mẫu thân chua chát vì giận thay cho tam thúc khiến y không nhịn nổi cười. Mạnh Kỳ cười một cách rất khinh thường và trả lời…
- Thúc thúc của con sao? Dù là thúc thúc ruột thịt thật đi chăng nữa cũng chẳng là gì, hay mẫu thân còn muốn con nói thêm cho phụ thân biết ai là kẻ đồng lõa chung với thúc ta hả?
Mạnh Kỳ nói khiến phu nhân giật mình. Chính vì Mạnh Kỳ biết mẫu thân cũng liên quan đến chuyện rút hàng ăn thêm tiền lần này nên mới không sợ. Tiếng đánh chua chát lại vang lên. Lần này Linh Nhi núp ở ngoài nghe ngóng cũng phải cắn môi lo theo.
Mạnh Kỳ quẹt nhẹ má sưng nhìn mẫu thân thở dồn tức giận với mình. Bà ấy tức giận, chất giọng run rẩy nói….
- Ngươi là thứ nghiệt tử không giống ai, cả với mẫu thân còn dám hỗn láo như vậy sao? Ta có dạy ngươi như thế bao giờ hả?
Hai chữ “ nghiệt tử” và từng lời “ không giống ai” khiến Mạnh Kỳ cười lớn. Nụ cười giòn vang nhưng không mang chút hân hoan nào. Y đứng nhìn mẫu thân và bước đến một bước. Mẫu thân chới với ngồi phịch xuống ghế trường. Y nâng ly trà dúi vào tay mẫu thân thay lời tạ tội mong nguôi giận nhưng gương mặt cùng ánh mắt sắc lạnh kia khiến bà ấy sợ hãi nhớ về một nam nhân bản thân không muốn nhớ đến nữa…
- Mạnh nhi hư hỏng, cứng đầu làm mẫu thân giận rồi. Suy cho cùng lẽ ra mẫu thân cũng nên biết con không bao giờ biết cách chiều lòng một ai cả… vậy nên đừng trách con mà hãy trách con quá giống “phụ thân” của con đấy…
Cao phu nhân nhìn con, môi run run không thể thốt thành tiếng một lời nào. Hắn xoay người, tách trà cũng rơi khỏi lòng bàn tay mẹ hắn. Căn phòng dường như chìm lại vào tĩnh mịch, sau lưng chính là mẫu thân và điều khổ tâm dành riêng cho y.
Chính lòng y bây giờ phải khốn khổ như một cơn giông tố càn phá. Nếu như không có gì ngăn bãn ngã kia lại thì y sẽ lạc mất chính mình.
Và đôi mắt to tròn mừng rỡ nhìn