Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đơn Giản Tiếng Yêu

Đơn Giản Tiếng Yêu

Tác giả: Phong Ca

Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015

Lượt xem: 134368

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/368 lượt.

n cầu hôn thì mọi chuyện sẽ không như vậy. Lâm Nghĩ bây giờ không phải là một Nghi phi nơi điện cấm, sống như một cái xác không hồn.
Nàng đứng dậy, rồi chợt cất giọng nhẹ tênh:
- Nàng về nghỉ ngơi đi Mẫn Mẫn.Ta sẽ tìm cách giúp nàng…






Vũ đến đang ngồi xem tấu chương, Lương tổng giám bước vào, cung kính: - Tâu hoàng thượng, Nghi phi nương nương đang chờ lệnh vào hầu.
- Cho nàng vào…
Vũ đế ngồi thẳng dậy. Thái Mẫn vừa chợp mắt. Cả đêm qua nàng trăn trở, thỉnh thoảng lại thở dài. Quá canh ba trở lại phòng nhìn thấy nàng vẫn còn ngơ ngẩn, Vũ đế hỏi ngay:
- Có chuyện gì vậy Mẫn nhi? Sao còn chưa ngủ?
- Không có gì…Tướng công! Không có gì….!
Ngày xưa, Vũ đế mới mười lăm tuổi đã vô cùng quyết đoán. Con người ấy không nghe theo lời Bạch Thành - cha ruột Bạch Phượng Khanh. Hắn chấp nhận cho Mạc Phong về kinh thành tìm cách cứu Lâm Nghi dù quân đội đang rất cần người đó. Dù có thể vì tình riêng trĩu nặng, Mạc Phong sẽ phản bội Thương Vũ, khiến mọi công sức của bao nhiêu người tan vỡ trong phút chốc…Thương Vũ không phải là kẻ mềm yếu, chẳng qua là hắn luôn tin tưởng Mạc đại ca của hắn sẽ có cách giải quyết mọi chuyện tốt đẹp. Người con gái Mạc Phong đã hết lòng thương yêu cũng vậy. Chỉ cần Lâm Nghi hứa, nàng cũng sẽ bảo vệ Thái Mẫn an toàn nơi chốn hậu cung phức tạp này đến khi Vũ đế trở về.
- Mẫn Mẫn không phải là cô gái ngốc nghếch, nàng ấy cũng không cần chúng ta phải che chở. Đệ nên lo cho thân đệ. Chinh chiến mãi cũng nên tính đến lúc kết thúc.Nhi nữ cứng rắn đến thế nào cũng phải có lúc cần sự che chở của phu quân mà.
Vũ đế là người không có giấc mộng bá chủ. Hắn chỉ không chịu được cảm giác bị người khác khinh thường và uy hiếp. Nỗi nhục của vị thế kẻ yếu mãi mãi trọn đời này, Thương Vũ cũng không quên.
Ngày xưa, Vũ đế và Mạc Phong trấn nhậm một thành nơi tiền tuyến. Bọn người Thiên quốc đã sang đất người xâm lấn, còn cướp bóc và cưỡng hiếp dân nữ. Thương Vũ một đao giết chết kẻ nghênh ngang phách lối, tuy đó chỉ là một tên tướng nhỏ song Thiên quốc cũng tìm cớ sang bắt nạt. Văn đế muốn yên thân đã cho người vấn tội. Mạc Phong để bảo vệ Thương Vũ đã nhận hình phạt trăm roi.
Thương Vũ lòng đau như cắt. Hắn đã khóc. Nhưng Mạc Phong chỉ cười khẽ, nhẹ tênh:
-Chỉ cần điện hạ nhớ, sau này cần làm gì để không còn cảnh những người thân thuộc của mình bị người khác bắt nạt nữa thì trăm roi này, tôi nhận cũng đáng giá rồi.
Từ đấy trong lòng Thương Vũ cháy rực một ngọn lửa. Hắn nhất định đoạt lấy ngai vàng, giữ bình yên cho bá tánh bằng cách mạnh hơn kẻ khác, chính tay mình quyết định số mạng của mình.
Hiện tại, mặc dù việc tấn công Bắc quốc đã là chiến lược từ lâu nhưng nguyên nhân chính để cuộc tiến công này nhanh hơn dự tính cũng là vì Thái Mẫn. Thắng Bắc quốc, vị trí đại quốc sẽ càng lúc càng được củng cố, uy quyền Vũ đế sẽ trở nên càng lúc càng vững vàng. Hắn không cần dựa vào một số cựu thần để ổn định triều chính, sẽ dần dần thay thế họ bằng các bằng hữu và thuộc hạ tin cẩn .Lúc ấy hắn dễ dàng làm được những điều mình mong muốn, dù đó là chuyện rất khó khăn, thay đổi điều luật của tiền triều.
- Đệ đi lâu vậy, ngoài Bạch Phượng Khanh không để ai tin cậy trong triều quản lý sự vụ nữa sao? Một mình Bạch Phượng Khanh cũng khó lòng quản hết mọi chuyện.
- Đệ sẽ để một người ở lại cùng Bạch Phượng Khanh nữa. Hắn là Hàn Viễn, vốn là một thanh quan toàn tài cả văn lẫn võ. Lâm Nghi tỷ cứ yên tâm.
- Vâng.
Giọng hắn chợt nhẹ hơn:
- Đệ sẽ tạo ra một cái cớ để giải oan cho Tuyết Nhạn. Cũng cần tỷ phối hợp một chút đó Lâm Nghi tỷ. Thái Mẫn có thân phận thấp hèn nhưng tỷ thì khác. Vương phi tiền triều nhan sắc mỹ lệ, làm cả Vũ đế bất chấp luân thường đạo lý, huống gì mạng sống của một Linh phu nhân nhỏ bé, cũng không phải là sủng thiếp của Thừa tướng đại nhân. Giúp đệ nhé, được không tỷ tỷ?
Cung đình luôn cần những kẻ thế mạng. Lâm Nghi hiểu rõ đạo lý ấy.“Hồng nhan họa thủy”. Nước dịu dàng, thuần khiết song luôn có sức sát thương mạnh mẽ, hủy diệt mọi thứ trên đường nó đi qua. Mỹ nhân mềm mại như làn nước. Sóng mắt mỹ nhân nhu tình tha thiết làm quân tử động lòng. Song thực tế đã là quân tử, có mấy ai để mình bị lung lạc, bị u mê bởi nhan sắc mỹ nhân?
Mỹ nhân thực chất chỉ là công cụ cho quân tử. Người ta nhớ đến những triều đại suy vong vì sắc hương người đẹp. Người ta mãi chỉ trách mỹ nhân gây nên họa mất nước. Nhưng mấy ai nhớ, nếu nam nhân không si mê họ…Nếu nam nhân lạnh nhạt, chăm chú vào triều chính, mỹ nhân nào lung lạc được hắn ta?
Bảy năm trước Vũ đế lên ngôi thay cho Thương Phi, dân chúng đồng tình ủng hộ bởi những người ủng hộ của Vũ đế tính toán quá khéo. Họ lợi dụng một Lạc Mỹ nhan sắc khuynh thành, phao tin nàng ta đã làm cho Thương Phi mê muội. Lâm Nghi là thái tử phi hiền thục, vì can gián phu quân mà bị đối xử tệ bạc. Hồng nhan mệnh bạc, không ít người đồng cảm cho nàng. Vì thế quyết định lập Lâm Nghi làm Nghi phi không bị dân chúng phản đối, gièm pha, thậm chí người ta còn đồng


Teya Salat