
Tác giả: Phong Ca
Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015
Lượt xem: 134332
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/332 lượt.
với dối trá. Chỉ là….Sự dối trá ấy vô cùng khéo léo và không ai dám vạch trần thôi.
-Lúc nãy…Chàng cũng là đóng kịch phải không?
-Chuyện gì?
-Khi chàng biết thiếp mang thai. Lời nói của chàng lúc đó, có phải cũng là đóng kịch cho Trần thượng quan xem không?
Vũ đế ngẩn người đôi chút, rồi chợt hiểu ra. Hắn bật cười:
-Không phải. Thực lòng lúc đó ta rất vui. Nàng và ta đã có hài tử. Vì nó ta càng phải mau chóng ổn định đại cuộc. Ta muốn con chúng ta không phải như cha của nó, phải mượn mẹ nó làm bức bình phong che giấu dã tâm và mục đích của mình.
Thái Mẫn sẽ là một Mẫn phu nhân làm Vũ đế say mê đắm đuối. Bắc Quốc và những kẻ địch khác sẽ không ngờ được. Vũ đế chỉ là đang đóng một vai kịch đắm tình mê muội. Mớ đuôi hồ ly sẽ không cần che giấu. Lúc đó con sói trong hang không cần chơi trò “mèo vờn chuột” nữa. Vũ đế chính là một con sói, bị người ta nhầm tưởng là nai.
-Nàng mệt không?
Vũ đế âu yếm hỏi. Thái Mẫn tựa vào lòng hắn, lắc nhẹ đầu:
-Không mệt.
-Không mệt nhưng cũng phải lên giường nghỉ một chút. Đêm nay nàng không cần về Bích Vân Các, cứ ở lại đây với ta.
-Dạ…
Thái Mẫn ngoan ngoãn đến bên giường ngự. Vũ đế lại quay lại thư án. Bên ngoài một bóng đen đã chờ sẵn từ trước nhanh chóng bước vào:
-Hồi hoàng thượng.
-Mọi chuyện thế nào rồi?
-Thư đã được đưa đi. Có lẽ khoảng ngày mai là đến Hồi Quang quốc.
-Sắp xếp một chút cho Hàn khanh gia. Ta muốn…
-Dạ. Chúng thần đã bố trí xong xuôi cả rồi. Hồi quang vương sẽ nghĩ là Hàn tướng quân bị ám toán trên đường đến kinh thành vì người của hoàng thượng. Hắn sẽ cho rằng hoàng thượng để lòng ganh ghét tướng quân vì chuyện của nương nương.
-Tung thêm vài tin đồn nữa ra dân chúng. Ngày mai, lên triều hãy chuẩn bị lễ gia phong tước vị. Ta sẽ phong Thái phu nhân làm Mẫn phi. Sắp sếp thêm vài người làm thân nhân của nàng. Vị trí trấn thủ ở thành Mạt Châu giao cho Thái Nghệ, tung tin rằng đó là đại ca của Mẫn vương phi.
-Tuân lệnh bệ hạ.
Toan tính của hoàng đế. Hắn tin là Mẫn nhi sẽ hiểu. Xưa nay người ta chỉ nghĩ hồng nhan là họa thủy. Những nếu nhà cửa được xây vững chắc, con người khéo đào thông kênh máng, có phương pháp đề phòng lũ lụt thì sức nước nào quật ngã được thành trì?
Vũ đế mềm lòng, chính là cơ hội tốt cho các quốc gia khác lợi dụng. Hơn nữa lại là thời cơ có một không hai.
Hồi Quang Vương và Bắc Quốc nhanh chóng chuẩn bị cho một cuộc phản công lại Thương quốc. Bề ngoài vẫn sóng yên bể lặng, chỉ có bên trong, phong ba chinh chiến đang chuẩn bị nổi lên.
Vào một đêm tối trời, sương mù vây hãm, binh lính hai quốc gia nọ lợi dụng thời cơ vượt biên giới tấn công.
Quân lính Thương quốc quen sống trong thời bình không chuẩn bị chỉ chống cự yếu ớt. Tới gần sáng thì gần như mở cửa thành xin hàng. Liên quân Hồi Quang Bắc Quốc ngay lập tức tiến vào trong.
Chiến thắng là họ vô cùng hả hê. Thành trì này là trọng địa của Thương quốc, một khi chiếm được thì…
Hàn Viễn như một ánh chớp loang loáng giữa mớ gươm giáo sáng lóa. Đầu Trình đại tướng quân của Bắc quốc lăn lông lốc dưới nền đất lạnh. Áo bào bay phần phật, Hàn Viễn lặng lẽ nhìn xung quanh trận mạc. Đầu rơi máu đổ, tiếng hét la vang động. Hắn và Vũ đế đều không phải là kẻ khát máu. Nhưng không có chém giết, không có chiến loạn, thời đại mới làm sao có thể bắt đầu?
Trước đây Hàn Viễn- Bạch Phượng Khanh và Vũ đế tại kinh thành Thương quốc đã nghĩ ra rất nhiều cách để tiêu diệt Bắc quốc. Không chỉ vậy, chư hầu tưởng như là tùng phục, thực ra cũng có nhiều kẻ âm mưu nổi loạn. Nếu khởi binh tấn công Bắc quốc trước mà không có một cái cớ thích hợp, có thể sẽ là “giậu đổ bìm leo”, các quốc gia lân cận bên cạnh nỗi sợ hãi là bất bình càng lúc càng lớn dần. Họ có thể liên kết với nhau chống lại Thương Quốc. Đây là điều Vũ đế và cả dân chúng Thương Quốc không muốn chút nào.
Bạch Phượng Khanh nhẹ nhàng:
- Bệ hạ…Hiện nay chúng ta nên tạo ra cho họ một cái cớ. Tung tin bệ hạ thân chinh, sau đó kéo dài thời gian, cho Bắc Quốc chuẩn bị binh lực. Chỉ cần triều đình chúng ta xảy ra sự cố, chúng sẽ không bỏ qua đâu.
Vũ đế đã nợ Hàn Viễn bảy năm sống trong bóng tối. Bây giờ lại nợ thêm lần nữa…Hắn âm thầm giả vờ để lộ tin tức, khiến cho Bắc quốc và quân do thám dò ra tung tích Nguyên soái bí ẩn là Hàn Viễn, sau đó bắt giam hắn trong ngục thất, đày ra biên ải. Trong thời gian này Thái Mẫn lại mang thai khiến cái cớ Vũ đế chậm xuất quân được củng cố vững vàng hơn.
Mưu tính của Vũ đế trước sau đều phải cần sự hy sinh của Hàn Viễn. Hắn chấp nhận tất cả. Vì Vũ đế đã nói với hắn rằng:
- Ta hứa…sau cuộc chiến này ta sẽ cho khanh và Lâm Nghi tỷ được sống bên nhau mãi mãi. “Quân vô hí ngôn”, ta nhất định làm được…
Hàn Viễn thúc vào bụng con ngựa chiến hí vang một tràng dài:
- Hồi Quang quốc và Bắc quốc dám tấn công Thương Quốc. Để tránh hậu họa, các anh em, chúng ta cùng tấn công Bắc quốc, cho chúng một bài học…Các anh em…
Những tiếng hô vang đầy khí thế. Đội quân Thương qu