
Tác giả: Mâu Quyên
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134387
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/387 lượt.
h đẹp trước kia của cô nay trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt nhắm nghiền ngủ thiếp đi.
Tiểu Sơn bước vào phòng bệnh, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, cố gắng đi thật khẽ, thế nhưng Mạc Lị vẫn tỉnh giấc, cô nhìn anh hồi lâu, chừng như không tin vào mắt mình.
Anh vuốt tóc cô: “Mạc Lị, là anh đây.”
Cô vừa nhắm mắt lại nước mắt đã trào ra, nhưng không lau mà để mặc nó chảy qua hốc mắt dọc xuống bên tai.
“Nghe lời anh, Mạc Lị, sau này đừng nhận nhiệm vụ nữa, anh đi đâu em đi đấy, đừng hành động một mình.”
“Còn lâu.” Mạc Lị đáp, giọng nghẹn ngào nhưng rất kiên quyết: “Em hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, em đã là một người môi giới giống như anh.”
“Tại sao nhất định phải thế?”
“Bởi vì em muốn giống anh.”
Lúc nói chuyện với anh nước mắt cô vẫn rơi, thấm ướt cả một khoảng gối.
Anh không muốn cô khóc nữa, đành thôi giằng co, dém lại góc chăn cho cô: “Bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng không?”
Cô lắc đầu: “Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Anh thò tay vào trong chăn, “Vết thương thế nào? Mau để anh xem.”
“Không, không…”
“Mau cho anh xem…”
“Mạc Lị, tay em đâu?”
Cô đột nhiên không trốn tr ánh nữa, trợn mắt nhìn thẳng vào mặt anh, để mặc anh từ từ lật chăn lên, Tiểu Sơn kinh ngạc nhìn cơ thể từng khỏe mạnh của Mạc Lị phía dưới bị băng bó kín mít, mà đôi tay của cô, từ vai xuống dưới không còn sót lại chút gì.
“Em phải hoàn thành nhiệm vụ. Em không thể bị bắt. Em phải quay về gặp anh. Em ném bom giết một cao thủ, bồi thêm đôi tay của mình.”
Trong một tiệm phở bên đường sắp đóng cửa, bà chủ quán chần thịt bò mỏng qua nước dùng mấy lượt cho chín, thịt nóng hôi hổi, thơm nức mũi. Tiểu Sơn muốn mua mang đi, đứa con nhỏ của bà chủ cẩn thận đổ phở vào một chiếc bát nhỏ rồi nói: “Đem về ăn mất ngon đấy, anh nên ăn ngay.”
Đó là một cô gái nhỏ đen đúa gầy guộc, đôi tay tuy mảnh khảnh nhưng rất khỏe. Cô bé khoảng tầm mười hai, mười ba tuổi, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tiểu Sơn nhìn cô bé, lần đầu tiên anh gặp Mạc Lị, cô cũng trạc tuổi này. Cô không có thân thích hay bạn bè, cứ lang thang ngoài đường, bị đám tranh cướp địa bàn đánh cho thâm tím mình mẩy.
Tiểu Sơn cho cô một con dao găm, chỉ cho cô biết tim của con người nằm ở đâu, lúc đâm phải chếch mũi dao lên trên, nhớ xoay một chút, ai bắt nạt em thì đâm nát tim hắn ra. Ngay tối đó cô giết một thằng toan làm nhục cô, tuy là lần đầu tiên giết người nhưng không hề run tay, còn không biết chạy trốn, cứ thế bị giải tới đồn cảnh sát. Anh lén cứu cô ra, sau đó cô cứ đi theo anh như vậy, lúc đó cô còn không có tên. Tháng Ba, nơi đó nở đầy hoa nhài trắng, đóa hoa phất phơ giữa không trung rồi bị gió thổi lên tóc cô. Anh bảo: “Vậy tên em sẽ là Mạc Lị.”
Tiểu Sơn lắc đầu, nhìn cô gái nhỏ trong tiệm: “Bạn của anh không ra ngoài ăn phở được, cho nên anh đi mua hộ cô ấy.”
Nhưng nơi đó vẫn hắt ra ánh đèn dịu dàng, cô vẫn còn ở đó, anh thở phào nhẹ nhõm, khẽ đẩy cửa vào. Giai Ninh đang ngủ trên giường, hàng mi rợp bóng lên gương mặt xinh đẹp, anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, tiến sát lại cẩn thận nhìn kỹ gương mặt này, vươn tay chạm vào bờ mi của cô. Cô tỉnh giấc, lẳng lặng nhìn anh.
“Người mua hồi âm rồi.”
“…”
“Vật liệu A, bọn họ đã nghiệm thu xong.”
“Có phải tôi sắp được thả không?”
“Người em từng gặp ấy, ông ấy muốn em ở lại, làm việc cho ông ấy.”
“Tôi có sự lựa chọn không?”
“…”
“Xin cậu hãy thả chồng tôi đi.”
“Em đồng ý ở lại đây?”
“Tôi đồng ý chết ở đây. Đã đồng ý từ lâu rồi.”
Giai Ninh khóc nhưng biểu cảm vẫn rất bình thản.
Tiểu Sơn không nhìn nổi, anh cúi đầu, áp trán lên môi cô, giọng khẽ khàng như đang thở dài: “Giai Ninh, Giai Ninh…”
Sáng sớm Tiểu Sơn nhận được điện thoại từ một số lạ, gọi tới lần thứ ba anh mới nghe.
“Tôi còn tưởng cậu vẫn dậy sớm như xưa.”
Giọng nói này tuy xa cách lâu năm nhưng anh vẫn nhận ra.
“Châu Tiểu Sơn, mười giờ sáng hôm nay tới khách sạn Đô ở thành Tây gặp tôi.”
“Tôi không có gì để nói với cậu.”
“Tôi thấy chúng ta có đề tài chung đấy chứ. Ví dụ như trường quốc tế của chúng ta, Hương Lan, bức thư cuối cùng của cô ấy, và cả cô con gái ruột tôi nuôi hộ cậu ba năm nữa…”
“Cậu đợi tôi, Nguyễn Văn Chiêu.”
Nguyễn Văn Chiêu ngồi đó, hếch mặt nhìn anh: “Lâu rồi mới gặp, Châu Tiểu Sơn.” Sau đó gã đeo mặt nạ dưỡng khí hít vào một hơi.
Tiểu Sơn không nói gì, lẳng lặng quan sát người này.
Thực ra bọn họ đều còn trẻ.
Nguyễn Văn Chiêu trong ấn tượng của anh là con nhà thế gia, nho nhã lịch thiệp, đeo kính gọng vàng nhưng vẫn không mất nhuệ khí, cực kỳ thận trọng bày ra trăm phương ngàn kế hòng chiếm lấy tình yêu của một cô gái.
Lúc gã cưới Hương Lan, Tiểu Sơn đang ở Scotland đánh cắp một bức danh họa, nơi đó vừa ẩm vừa lạnh, anh nhìn thấy ảnh của bọn họ trên mạng, ánh nắng rất đẹp, họ cũng rất đẹp đôi.
Mới chỉ ba năm mà thôi.
Người này lại xuất hiện, nhưng già yếu, thiếu sức sống, y hệt người mắc bệnh nan y.
“Cậu lặn lội từ phương xa tới tận chỗ của tướng quân Tra